Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-05-05 13:33:22
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiều hôm sau, Vân Thanh – người đã ẩn mình suốt bốn ngày – cuối cùng cũng có thể ra ngoài.

 

Để giúp cô đánh lạc hướng đám phóng viên, Vân Kỳ đã phải hy sinh bản thân mà ra ngoài trước. Quả nhiên, anh nhanh chóng bị đám phóng viên vây quanh.

 

Những câu hỏi mà anh bị hỏi đến dĩ nhiên đều xoay quanh tin đồn anh có quan hệ mờ ám với Vân Thanh.

 

Vân Kỳ và Vân Thanh sống cùng nhau, tin tức này còn gây sốc hơn cả scandal trước đó của Vân Thanh.

 

Không phóng viên nào muốn bỏ qua quả b.o.m tin tức này.

 

Trong lúc Vân Kỳ bị bao vây, Vân Thanh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, lặng lẽ chuồn ra bằng cửa phụ.

 

Vân Triết đã cử Chu Triển đến đón cô. Vừa lên xe, Vân Thanh lập tức tháo kính và mũ, bắt đầu trang điểm lại.

 

“Vân phó tổng, mấy hôm nay không thấy cô, tôi lo muốn chết.”

 

Chu Triển thấy Vân Thanh vẫn bình thản thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Vân Thanh mỉm cười, trong lòng có chút cảm động.

 

Chu Triển là trợ lý mà Vân Triết phân cho cô. Phải thừa nhận rằng, anh ta là một trợ lý không tồi. Dù chưa làm việc với nhau lâu nhưng giữa họ đã có sự tin tưởng.

 

“Chu Triển, ngày kỷ niệm thành lập công ty sắp đến rồi. Anh đã hỏi ý kiến nhân viên chưa? Có ai muốn nhận quà gì không?”

 

Ngày kỷ niệm công ty đến gần, Vân Thanh đương nhiên muốn có chút hồi đáp cho nhân viên.

 

Chu Triển nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tôi chưa nghe thấy ai nói gì. Nếu phó tổng muốn tặng quà, cứ tự quyết định là được.”

 

“Anh chú ý tìm hiểu thêm, phải tặng thứ mà mọi người thực sự muốn chứ.”

 

Vân Thanh luôn đặt nhân viên lên hàng đầu, tặng quà cũng phải dựa trên mong muốn của nhân viên.

 

Xe chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sân bay.

 

Cô và Vân Triết đứng đợi ở lối vào hành lang VIP, chờ đợi Vân Khôn. Vân Kỳ thì vẫn đang bị đám phóng viên vây kín, chưa biết bao giờ thoát được.

 

“Tiểu Thanh!”

 

Một giọng nói vang lên.

 

Vân Thanh ngẩng đầu, thấy Vân Khôn trong trang phục giản dị đang sải bước đến, trên mặt tràn đầy niềm vui.

 

Nhưng chẳng bao lâu, nụ cười ông biến mất.

 

“Sao con gầy thế này?!” Vân Khôn nhìn con gái từ đầu đến chân, ánh mắt đầy đau lòng.

 

Vân Thanh không muốn ba quá lo lắng nên nở nụ cười: “Gần đây con đang giảm cân mà.”

 

“Giảm cân cái gì?! Con đã gầy sẵn rồi!”

 

Vân Khôn đau lòng khi thấy con gái chịu khổ. Nghĩ đến chuyện nhà họ Hoắc đã làm, sắc mặt ông liền sầm xuống. “Lũ súc sinh nhà họ Hoắc, nhất định phải khiến họ trả giá!”

 

Có cha làm hậu thuẫn, Vân Thanh không còn gì phải sợ.

 

Vân Triết cầm hành lý của Vân Khôn, vừa cầm điện thoại đọc tin tức, chân mày nhíu lại.

 

“Bên ngoài sân bay đã có rất nhiều phóng viên, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

 

Vân Khôn từng là người dày dạn nơi thương trường, không hề sợ mấy cảnh tượng này. Có điều, con gái ông…

Team Hạt Tiêu

 

“Cứ để họ đến, bây giờ họ càng làm ầm ĩ, sau này càng thảm, ai sợ ai chứ!” Vân Thanh hừ lạnh.

 

“Tốt lắm! Con gái ta phải như vậy chứ!” Vân Khôn bật cười, khoác vai Vân Thanh, ngẩng cao đầu bước ra.

 

Vân Triết cũng đi sát bên, bảo vệ Vân Thanh, đề phòng phóng viên gây rối.

 

“Giám đốc Vân, anh dẫn Vân Thanh đi đón bố, có phải sắp cưới rồi không?”

 

“Giám đốc Vân, anh biết về scandal của Vân Thanh chứ? Cho hỏi anh có thấy phiền không?”

 

“Vân Thanh, xung quanh cô nhiều đàn ông vậy, có thật lòng với giám đốc Vân không?”

 

 

Một loạt câu hỏi dồn dập, kèm theo không ít lời sỉ nhục khó nghe.

 

Vân Khôn tức giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Ông dẫn Vân Thanh và Vân Triết chen ra khỏi vòng vây trong im lặng.

 

Đợi đến khi sự thật được phơi bày mọi người sẽ hiểu ra, những lời đồn đại hôm nay nực cười đến mức nào.

 

“Vân Thanh, con điếm!”

 

“Đồ đàn bà thối tha!”

 

“Đồ dơ bẩn!”

 

 

Một đám gây chuyện từ đâu lao ra, chửi bới thậm tệ. Không một lời tử tế.

 

Chưa hết, một chai nước suối bị ném về phía Vân Thanh.

 

Vân Triết phản ứng nhanh, chắn cho cô.

 

“Bộp!” Chai nước đập vào vai Vân Triết, phát ra tiếng nặng nề.

 

Vệ sĩ lập tức tóm gọn đám gây chuyện, áp giải chúng ra bãi đỗ xe.

 

Quãng đường đi không dài, nhưng với Vân Thanh, nó dài như cả thế kỷ.

 

Chỉ khi ngồi vào trong xe, Vân Thanh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-62.html.]

 

“Anh, anh không sao chứ?”

 

Vân Thanh lo lắng nhìn Vân Triết.

 

Nếu lúc nãy không có anh đỡ chai nước, e rằng cô đã bị đập trúng đầu rồi.

 

Vân Triết xoa vai, lắc đầu: “Anh không sao. Em không bị thương là tốt rồi.”

 

“Nhà họ Hoắc thật quá đáng! Hừ, đã đối xử với con gái tôi như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt!”

 

Sau chuyện hôm nay, Vân Khôn đích thân trải nghiệm cảm giác uất ức mà Vân Thanh phải chịu, lửa giận trong lòng ông bùng lên dữ dội.

 

“Ba à, ba không biết Tiểu Thanh đã khổ sở thế nào trong suốt thời gian qua đâu!”

 

Vân Triết từ lâu đã muốn ra tay, nhưng vẫn nghe lời Vân Thanh, chờ đợi thời cơ thích hợp.

 

Bây giờ thời cơ ấy đã đến.

 

“Ba, anh hai, đừng giận nữa. Không đáng để vì bọn họ mà tức giận.”

 

Vân Thanh nhẹ nhàng an ủi, nhưng khóe mắt lại rơm rớm.

 

Nếu không vì lấy Hoắc Xuyên, có lẽ cô vẫn là cô tiểu thư vô lo vô nghĩ.

 

Tình yêu của gia đình dành cho cô còn ấm áp gấp ngàn lần tình cảm mà Hoắc Xuyên từng trao!

 

Trên đường về, tin tức trên mạng thay đổi chóng mặt.

 

Mới một giây trước còn là: “Siêu sao Vân Kỳ sống chung với người phụ nữ vừa ly hôn Vân Thanh”.

 

Một giây sau đã thành: “Vân Thanh và đại thiếu gia Vân Triết có khả năng kết hôn! Cùng nhau đưa Vân lão gia trở về nước!”

 

Đúng là truyền thông không từ một cơ hội nào để đuổi theo thị phi.

 

Vân Thanh nhìn dòng tin tức trên điện thoại mà không nhịn được bật cười khinh bỉ. Mấy người này đúng là tưởng tượng quá đà.

 

Người trên tin tức toàn mang họ Vân. Vậy mà không ai nhận ra điểm bất thường sao?

 

Đang đọc tin tức say mê thì điện thoại rung lên, là một số lạ.

 

Vân Thanh hơi sững người, nhưng vẫn bắt máy.

 

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng của Lâm Vũ.

 

“Có chuyện gì?”

 

Sắc mặt Vân Thanh lập tức tối sầm khi nghe giọng Lâm Vũ gọi tên cô.

 

Lâm Vũ im lặng một lúc rồi ấp úng: “Vân Thanh, đừng… đừng đẩy tôi ra gánh chịu chuyện này…”

 

Nếu Lâm Vũ không nhắc, có lẽ cô đã quên mất hắn ta.

 

Cô cười khẽ: “Sao thế? Bây giờ mới biết sợ à?”

 

“Tôi đã tự kiểm điểm rồi… Hôm đó là lỗi của tôi, tôi không nên ăn nói cay nghiệt như vậy với cô…”

 

Giọng Lâm Vũ lộ rõ vẻ hoảng loạn.

 

Đây là lần đầu tiên Vân Thanh thấy Lâm Vũ hạ mình như thế.

 

Xem ra, có lúc phải nắm được điểm yếu của đối phương thì mới khiến họ sợ hãi.

 

“Để tôi suy nghĩ đã.” Vân Thanh nhàn nhạt đáp: “Đừng gọi cho tôi nữa, nghe giọng anh là tôi thấy phiền.”

 

Cô định tắt máy thì một giọng nói khác vang lên: “Đợi đã!”

 

Vân Thanh hơi ngập ngừng, rồi giọng của Hoắc Xuyên vang lên: “Vân Thanh, là anh đây.”

 

Ngón tay Vân Thanh khẽ run. Trong thoáng chốc, cô ngẩn người, sau đó bật cười.

 

“Anh không bận công việc à? Cũng muốn gọi tới cảnh cáo tôi sao?”

 

Hoắc Xuyên khựng lại. “Ông nội đã tìm em sao?”

 

“Không phải cái bẫy này là do Hoắc lão gia dựng lên à? Ông ta không khoe khoang trước mặt tôi mới lạ đấy.”

 

Vân Thanh thấy nực cười. Ông cháu nhà họ Hoắc đúng là thú vị thật.

 

Cùng một gia đình, vậy mà Hoắc Xuyên còn tỏ vẻ như chẳng biết gì?

 

“Vân Thanh, tất cả là vì chiếc nhẫn ngọc. Hay là em trả lại cho ông nội đi? Anh sẽ lo liệu mọi chuyện trên mạng. Như vậy sẽ tốt cho cả hai bên.”

 

Vân Thanh bật cười, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại chua xót.

 

Đến giờ phút này, Hoắc Xuyên vẫn muốn cô nhượng bộ? Tại sao chứ? Cô đã phải chịu bao tủi nhục suốt ba năm làm dâu nhà họ Hoắc! Ai sẽ bù đắp cho ba năm thanh xuân ấy?

 

“Hoắc Xuyên, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Cả nhà anh xem tôi như con ngốc! Các người đổ hết vết nhơ lên tôi, mắng tôi bằng những lời ác độc nhất. Chưa bao giờ nghĩ rằng những lời đó sẽ khiến tôi đau thế nào. Giờ các người muốn đóng vai người hùng đến cứu giúp tôi? Muốn tôi cảm ơn các người à? Anh không cảm thấy ghê tởm sao? Không thấy mình thấp hèn sao?”

 

Bầu không khí trong xe chợt trầm xuống.

 

Ngực Hoắc Xuyên như bị tảng đá đè nặng.

 

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Vân Thanh cố gắng nuốt nước mắt vào trong, không để mình rơi lệ.

 

Không đáng để cô khóc vì Hoắc Xuyên. Cô sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa.

 

Sau khi ly hôn, cô nhìn rõ bộ mặt thật của Hoắc Xuyên và cả nhà họ Hoắc.

 

Hắn tưởng như đang nghĩ cho cô, nhưng thực chất cũng giống như tất cả người nhà họ Hoắc, chỉ đang chờ cô cúi đầu cảm ơn, từ đầu đến cuối, hắn luôn cho rằng cô phải luôn là người phục tùng.

 

Đáng tiếc là… cô sẽ không bao giờ cúi đầu nữa.

Loading...