Vân Thanh gạt hết những lo lắng ra sau đầu. Sau khi xem phim với Vân Kỳ và Tiểu Ngũ, cô tiện tay mở điện thoại lên.
Cô giật mình khi hàng loạt thông báo hiện lên.
Chỉ trong hai tiếng vừa rồi, Hoắc lão gia đã gọi cho cô đến sáu lần.
Vân Thanh cười nhạt. Đúng là lão già không chịu an phận.
Cô đang định đặt điện thoại xuống thì cuộc gọi lại đến lần nữa. Đã nhớ cô đến mức này, vậy cô cũng nên để ông ta toại nguyện.
Vân Thanh thản nhiên bắt máy.
“Alo?”
Chỉ một từ thôi cũng đủ khiến quản gia ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm. Ông ta hớn hở đưa điện thoại cho Hoắc lão gia: “Thưa ông chủ, cô ấy nghe máy rồi!”
Hoắc lão gia trừng mắt nhìn quản gia, cầm lấy điện thoại, lạnh giọng: “Vân Thanh, cô đã học được bài học của mình chưa?”
Học được bài học?
Vân Thanh suýt bật cười. “Hoắc lão gia, tôi có thể hỏi tôi đã sai ở đâu không?”
“Cô biết rõ còn hỏi!” Lão Hạo tức giận mắng: “Mấy ngày nay cô sống thế nào? Nghe nói cô không đến công ty. Bị nhà họ Vân đuổi ra rồi đúng chứ? Tôi đã nói rồi, đừng mơ tưởng trèo cao. Người phụ nữ như cô sớm muộn cũng để lộ bản chất, cô nghĩ ai cũng tốt bụng như Tiểu Xuyên chắc?”
Tốt bụng?
Vân Thanh khẽ cười.
“Hoắc lão gia, tôi không ngờ ông lại quan tâm đến cháu dâu cũ như vậy. Ngay cả chuyện tôi có đi làm hay không cũng theo dõi kỹ thế. Haizz, mấy ngày nay tôi sống thoải mái lắm. Không phải đi làm mà vẫn có tiền tiêu. Ông nói xem, nếu tương lai cứ như vậy thì tốt biết bao.”
Thái độ ung dung của Vân Thanh khiến Hoắc lão gia càng thêm tức giận.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì ông ta không tin lời cô.
Ông không tin là Vân Thanh thực sự sống thoải mái như vậy.
“Hừ, đừng có mà lừa tôi.”
“Còn gì nữa không, Hoắc lão gia? Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây. Tôi còn phải chơi với cún cưng của tôi.”
Vân Thanh vừa nói, vừa xoa đầu Tiểu Ngũ, chuẩn bị cúp máy.
“Khoan đã! Vân Thanh, cô từng là người nhà họ Hoắc. Chỉ cần trả lại chiếc nhẫn cho tôi, chúng ta coi như không nợ gì nhau. Không những thế, tôi sẵn sàng cho cô làm việc ở công ty con của tập đoàn Hoắc thị. Sau này nhà họ Vân chắc chắn sẽ mặc kệ cô, nể tình cũ, tôi cho cô miếng cơm.”
Lời nói của Hoắc lão gia khiến người ta không nhịn được cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-61.html.]
Tình cũ? Ông ta còn mặt mũi nhắc đến tình nghĩa?
Ba năm qua, Vân Thanh chưa từng cảm nhận được một chút tình nghĩa nào từ gia đình họ Hoắc.
Team Hạt Tiêu
“Hoắc lão gia, tôi không dám ăn cơm nhà ông đâu. Dù sao thì chó nhà ông đang vẫy đuôi chờ ăn đấy, ông nên để nó ăn thì hơn.”
Chó nhà ông, chẳng phải là Bạch Đình sao?
Mặt Hoắc lão gia tái xanh rồi đỏ bừng. “Vân Thanh, cô sẽ phải hối hận!”
“Tôi sẽ không hối hận. Hoắc lão gia, chỉ e chính ông sẽ hối hận.”
Dứt lời, Vân Thanh dứt khoát cúp máy.
“Sao em lại nghe máy của ông ta?”
Vừa rồi Vân Kỳ định giật điện thoại để mắng cho Hoắc lão gia một trận ra trò.
Vân Thanh nhún vai. “Bây giờ ông ta càng kiêu ngạo bao nhiêu thì mặt sẽ càng đau bấy nhiêu.”
Vân Kỳ nghĩ kỹ.
Ừm, nghe cũng hợp lý đấy chứ!
“Chuyến bay của ba chắc hạ cánh vào ngày mai nhỉ?” Vân Thanh ôm Tiểu Ngũ, bình tĩnh nói.
Vân Kỳ gật đầu. “Ừ, anh hai nói sẽ đến vào chiều mai. Anh hai và anh sẽ ra sân bay đón ba.”
“Em cũng sẽ đi.” Ánh mắt Vân Thanh kiên định.
Đã có người nghĩ rằng thời điểm này cô nên lánh mặt thì cô lại càng phải xuất hiện.
Vân Khôn là ba cô, nhà họ Vân là nhà cô. Cô phải đường đường chính chính.
“Nhưng anh lo đám phóng viên sẽ không để yên. Nếu đông người… anh sợ…”
Vân Kỳ ít nhiều vẫn lo Vân Thanh bị tổn thương.
Anh không ra ngoài mấy hôm nay cũng là để tránh điều đó.
Anh đã theo dõi tin tức ba ngày nay, Vân Thanh bị chửi rủa thậm tệ, khiến anh cũng thấy đau lòng thay, huống chi là cô.
Là người nổi tiếng, anh hiểu những lời lẽ cay nghiệt đó như những nhát dao. Có người còn đem cảm xúc trên mạng ra ngoài đời, biến thành d.a.o thật.
“Anh đừng lo mà, sắp xếp thêm vài vệ sĩ là được. Em không sợ.” Vân Thanh không hề e ngại. Bắt đầu từ ngày mai, đã đến lúc cô phản công.
Em gái đã quyết rồi, Vân Kỳ cũng không phản đối nữa. “Được, tối nay anh sẽ bàn với anh hai.”