Lâm Vũ nghe xong, sắc mặt tái mét.
Ánh mắt căm hận trong mắt Vân Thanh thật đáng sợ, ngay cả hắn ta khi nhìn vào cũng thấy rùng mình.
Bạch Đình đang nằm trong lòng Hoắc Xuyên run lên bần bật, không dám ngẩng đầu nhìn Vân Thanh.
Vân Thanh nhìn cô ta đầy hứng thú, cười khẩy: “Bạch tiểu thư à, cô vẫn thích diễn như xưa nhỉ, nhưng tiếc là tôi không còn hứng thú để xem những vở kịch rẻ tiền mà cô đang diễn nữa.”
Bạch Đình rõ ràng đang cố tình làm quá lên.
Buổi lễ kết thúc từ lâu, vậy mà cô ta với Hoắc Tịnh vẫn chưa chịu rời đi. Chẳng phải là đang đợi cô sao?
Chắc là muốn bày trò, diễn một màn bi thương để khẳng định vị trí của mình trong lòng Hoắc Xuyên đây mà!
Đáng tiếc, Vân Thanh không còn muốn phí thêm ánh nhìn nào cho bọn họ!
Không những vậy, cô còn tiện tay khiến cho Bạch Đình bị thương nặng hơn.
Thật sự quá sảng khoái!
Vân Thanh cười khẽ, xoay người rời đi như một người chiến thắng.
“Đây mới chính là Vân Thanh mà anh biết! Làm tốt lắm!” Vân Kỳ không nhịn được mà khen ngợi.
Đây mới là em gái anh, con gái của nhà họ Vân!
Ngay sau đó, anh liếc nhìn Hoắc Xuyên, Lâm Vũ, và cả Bạch Đình đang nằm trong lòng Hoắc Xuyên bằng ánh mắt khinh thường.
“Không phải ai cũng xứng chạm đến m.á.u của Vân Thanh nhà chúng tôi! Ngay cả chó cũng thấy bẩn thỉu khi dính dáng đến loại súc sinh như cô ta đấy!”
Chửi xong một trận giận dữ, Vân Dật cũng quay người rời đi.
Đầu óc Bạch Đình ong ong, cơn đau khiến cô ta không thốt nổi lời nào phản bác.
Lúc Vân Thanh giẫm lên đầu gối cô ta, đầu óc cô ta trống rỗng, thậm chí cảm giác như chân mình không còn thuộc về bản thân nữa.
Cô ta không ngờ Vân Thanh lại ra tay độc ác đến vậy!
Cô ta cứ nghĩ rằng Vân Thanh sẽ mềm lòng vì tình cảm của Hoắc Xuyên, nhưng hóa ra Vân Thanh chẳng quan tâm chút nào, thậm chí còn thẳng tay ra đòn ngay trước mặt bao người!
Ái Tư đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai anh em Vân Thanh rời đi, sau đó quay lại chờ bác sĩ đến.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ cấp cứu cũng tới nơi.
“Vết thương ở trán và đầu gối không có gì nghiêm trọng. Dán băng cá nhân là được rồi.”
Bác sĩ xử lý xong rất nhanh.
“Sao… sao có thể như vậy? Cô ấy mất nhiều m.á.u như thế mà!” Lâm Vũ trừng mắt, không tin nổi mà hỏi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-59.html.]
“Chảy m.á.u nhiều không đồng nghĩa với việc chấn thương nghiêm trọng. Nếu thật sự nghiêm trọng thì có thể là gãy xương hoặc rách cơ, tốt nhất là đưa đến bệnh viện kiểm tra lại, nhưng ngoài chuyện đó ra thì không có gì đáng lo. Té cầu thang mà bị thế này là còn nhẹ rồi đấy.”
Nói xong, bác sĩ nhíu mày thu dọn dụng cụ.
Với vết thương nhỏ như vậy mà cũng bắt ông quay lại cấp cứu? Thật đúng là chuyện bé xé ra to!
Ái Tư lễ phép tiễn bác sĩ đi, không khí lập tức rơi vào im lặng.
“Haizz, Bạch Đình đúng là có tố chất diễn viên. Thật đáng tiếc là giải nữ chính xuất sắc nhất Oscar không trao cho cô đấy.”
Ái Tư đảo mắt nhìn Bạch Đình đang run rẩy vì sợ.
Bạch Đình không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu, nước mắt lặng lẽ tuôn vì đau đớn và nhục nhã.
Chuyện đã đến nước này, Hoắc Xuyên đương nhiên cũng đã hiểu ra chân tướng.
Bạch Đình lại một lần nữa lợi dụng sự cảm thông của hắn.
Chính hắn là người đã nhìn nhầm người thêm một lần nữa.
“Cảm ơn.”
Hoắc Xuyên buông Bạch Đình ra, đẩy cô ta sang cho Hoắc Xuyên, rồi nói với Ái Tư.
Team Hạt Tiêu
Ái Tư chẳng buồn để tâm đến đám người này. “Không cần. Nếu còn lo, thì tốt nhất là đưa cô búp bê sứ này đến bệnh viện kiểm tra lại cho kỹ xem có thật là bị thương nghiêm trọng không. Tôi còn việc khác phải làm, tạm biệt.”
Trước khi rời đi, cô còn liếc Lâm Vũ một cái, rồi thấp giọng mắng: “Đồ ngu.”
Lâm Vũ bị mắng cũng không cãi lại nổi.
Mấy trò mèo của Bạch Đình đã bị vạch trần từ lâu, giờ hắn ta chỉ muốn chui xuống đất trốn đi cho xong.
Trên xe của Vân Kỳ, Vân Thanh cúi đầu nhìn điện thoại.
Cố Chi đã đăng ảnh hai người họ lên WeChat, bạn bè chung đều vào khen ngợi, gọi họ là “tiên nữ hạ phàm”, khiến tâm trạng cô thoải mái hơn nhiều.
“Vân Thanh, cậu đúng là thông minh thật, vừa nhìn đã biết Bạch Đình đang diễn trò. Bác sĩ lúc nãy đến bệnh viện lấy đồ rồi quay lại, chỉ dán cho cô ta hai miếng băng cá nhân thôi đó, cậu không thấy đâu, mặt đám người kia tái xanh như tàu lá chuối!”
Lúc này, Ái Tư cũng liên tục gửi tin nhắn cập nhật tình hình.
Vân Thanh duỗi lưng một cái, không biết mấy cú tát trời giáng đó có làm mấy người kia tỉnh ra được chút nào không.
“Bây giờ có thấy vui chưa?” Vân Kỳ hỏi khi thấy em gái mỉm cười.
Vân Thanh gật đầu: “Anh đừng quên mua biệt thự cho Ái Tư đấy.”
“Được được được, vì hạnh phúc của em gái, dù có phải bán thân anh cũng sẽ mua!”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Vân Thanh, Vân Kỳ cuối cùng cũng yên tâm.