Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 8: Tàu tốc hành Hogwarts

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:09:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giselle bắt đầu thấy mình như là một cư dân London khi cả nhà lần thứ ba lên đây. Nhà ga Ngã Tư Vua đông đúc với những mái vòm cao rộng, in trên đó những bức tranh nghệ thuật cổ điển mà dù là người mù nghệ thuật như cô vẫn cảm thấy choáng ngợp. Phải dành thời gian đến thăm các viện bảo tàng và kiến trúc cổ kính của London mới được, cô nghĩ. Cô dự định điều này từ lâu, nghĩ là khoảng 15 16 tuổi, khi ông bà Gibson đã chịu cho cô ra ngoài một mình, cô sẽ dành nhiều thời gian đi thăm quan London, tận mắt chứng kiến những kiến trúc có từ tận thời Victoria. Rồi nhiều nơi khác ở Anh, ở các quốc gia châu Âu khác nữa.

Nhưng kế hoạch cuộc đời cô trật nhịp kể từ ngày con cú gõ mỏ vào cửa sổ phòng hôm đó. Thế giới của cô gần như biến thiên, sau chuyến đi đến Hẻm Xéo, sau những ngày đêm chong đèn ngồi đọc cho bằng hết số sách đã mua. Phải, cô đã dành hết thời gian của tháng 8 để đọc hết 11 cuốn sách pháp thuật. Dĩ nhiên đó là lợi thế của một linh hồn trưởng thành, nhưng phần nào cũng nhờ chứng mất ngủ triền miên và thói quen của phụ huynh phương Tây khi cho con cái ngủ riêng từ nhỏ.

Cả ngày lẫn đêm, rồi từ đêm đến sáng, thế giới phép thuật của từng con chữ hút lấy hồn cô, lâu lắm, cô có cảm tưởng mình lại quay về những ngày ngồi cắm đầu ôn thi đại học của kiếp trước, vùi đầu trước chồng sách và tài liệu cao đụng trần. Nhưng đọc được là một chuyện, hiểu rõ lại là chuyện khác. Cô ghi chú ra hai cuộn giấy da - cô không thích dùng giấy da chút nào, cô thích sổ vở của người bình thường hơn - định là sẽ đến hỏi các giáo sư ở trường. 

Giselle còn nhiều dự định khác, những suy nghĩ trong đầu không thể cho ai biết, cô liệt kê ra trên giấy vở, dùng tiếng Anh Trung Nhật Việt loạn xạ để lỡ ngẫu nhiên có ai đọc được cũng khó mà hiểu ngay. Rồi ngày cuối cùng trước khi lên đường, cô đốt hết những ghi chú đó. Cô nhắc mình phải cẩn thận, khi sắp tiến vào một thế giới đầy kỳ bí với biết bao điều không biết, không thể diễn tả bằng logic bình thường, phải che giấu mình cẩn thận trước những phù thủy pháp sư mà cô sẽ gặp trong suốt cả quãng đời còn lại. “Nơi đây không thuộc về ngươi”, gã ăn mày vẫn thi thoảng rít lên quanh tai cô.

Bà Gibson vẫn cố nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, đêm trước bà đã khóc, cô chỉ thấy bà khóc một lần trong suốt 11 năm làm con bà, đó là khi ông Gibson bị tai nạn giao thông hồi cô 7 tuổi. Cõi lòng bà chất chứa lo lắng vì cô con gái sắp sửa bước vào một thế giới mà bà không biết, không hiểu và không quen thuộc, và bà bất lực vì ông bà chẳng thể giúp gì trên con đường sắp tới của con. 

Anh Harris đẩy xe chất đầy hành lý giúp Giselle, ông Gibson thì cầm lồng cú của con Tèo. Ông đã xin nghỉ hôm nay để đưa cô đi.

Họ đi qua cái cổng bước vào sân ga 9 3/4 nhẹ nhàng, dễ dàng hơn rất nhiều so với những khó khăn mà cậu nhóc Harry gặp phải, nếu cô nhớ đúng chi tiết truyện. Đó là vì lúc chia tay ở Hẻm Xéo, anh Carolinus đã đưa cho họ tờ giấy hướng dẫn đón chuyến Tàu tốc hành Hogwarts. 

“Nhiều người gặp rắc rối với cái cổng vào lắm rồi, mấy đứa bị muộn tàu nữa, nên Ban liên lạc mới chuẩn bị giấy hướng dẫn này.”

Qua khỏi cánh cổng, họ nhìn thấy ngay một đầu tàu hơi nước mang màu đỏ rượu vang như màu phong bì thư mà cô nhận được, tiếng nói cười inh ỏi, Giselle cảm thấy đầu mình hơi đau, phù thủy pháp sư gì cũng vẫn ồn ào như dân thường...

“Nhớ viết thư báo bình an cho ba má ngay khi con đến nơi nhé.” Bà Matilda áp má vào má cô con gái nhỏ. Bà vốn không phải người hay mủi lòng, mà thật ra dân Anh vốn ít biểu lộ cảm xúc, nhưng những tháng gần đây bà buồn nhiều. 

Nỗi buồn từ má bà truyền sang cô, Giselle không chịu nổi cảnh chia tay này, cô phải nhanh lên không thôi sẽ khóc mất: “Con nhớ rồi mà má, con sẽ viết thư ngay khi con có thể.” Rồi cô ôm lấy ông Hanz, ông vẫn là người đàn ông nghiêm nghị vững chãi của gia đình nhưng đôi mắt cũng lộ nét buồn bã.

Harris chất xong hành lý cho em thì quay lại cười trêu: “Ba má làm như Selly đi luôn không về vậy! Tới nghỉ lễ Giáng Sinh là gặp lại mà!” Rồi anh bĩu môi: “Chậc chậc, nếu ngược lại là con chắc ba má còn không thèm đi tiễn quá, chắc má mong con đi khuất mắt cho rồi!”

“Ờ, con coi chừng đó, năm nay mà vô trường cao đẳng cộng đồng thì con tự động dọn hành lý đi đi.”

Cô vẫy tay tạm biệt người thân lần cuối rồi lên tàu. Tiếng còi hụ inh ỏi hối thúc, Giselle thắt người khi nhớ lại cũng một lần nào đó, cô bước lên chuyến xe đi học xa nhà lần đầu tiên, cũng buồn lay lắt đến thế này. Bất giác nước mắt rơi dài lên má, giọt mặn đầu tiên của kiếp này.

“Những cuộc chia lìa khởi tự đây,

Cây đàn sum họp đứt từng dây.

Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,

Lần lượt theo nhau suốt tối ngày...

 

Có lần tôi thấy hai cô bé,

Sát má vào nhau khóc sụt sùi.

Hai bóng chung lưng thành một bóng,

“- Đường về nhà chị chắc xa xôi?”

 

Có lần tôi thấy một người yêu,

Tiễn một người yêu một buổi chiều,

Ở một ga nào xa vắng lắm!

Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.

 

Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,

Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,

Họ giục nhau về ba bốn bận,

Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu.

 

Có lần tôi thấy vợ chồng ai,

Thèn thẹn đưa nhau, bóng chạy dài,

Chị mở khăn giầu, anh thắt lại:

“- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!”

 

Có lần tôi thấy một bà già,

Đưa tiễn con đi trấn ải xa.

Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,

Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.

 

Có lần tôi thấy một người đi,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-8-tau-toc-hanh-hogwarts.html.]

Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!

Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,

Một mình làm cả cuộc phân ly.

 

Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,

Những bàn tay vẫy những bàn tay,

Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,

Buồn ở đâu hơn ở chốn này?”

(Những bóng người trên sân ga - Nguyễn Bính, 1937)

“Ê, tụi này ngồi đây được không? Mấy toa kia đông quá.” Giọng thằng nhóc vang lên cắt đứt cơn nhớ Nguyễn Bính của cô. Giselle quay đầu lại nhìn: “Được chứ.” Toa cô ngồi gần kế cuối, dĩ nhiên bọn nhóc con ít ai chịu đi tới cuối tàu mới chọn toa ngồi như vậy.

Đó là hai cậu nhóc Tây đặc sệt, không khác gì mấy đứa trẻ học chung trường tiểu học khi trước. Định mặc kệ tụi nó, nhưng hiển nhiên mấy đứa trẻ con thì làm sao mà im lặng được. Tụi nó ngồi vào băng ghế đối diện, tóc đen đeo kính ngồi sát cửa sổ như cô, nó có vẻ ít nói hơn nhóc tóc nâu sẫm, khi thằng nhóc này chưa kịp ngồi nóng đ.í.t đã nói huyên thuyên:

“Mình là Rogers, Noland Rogers, còn cậu?” Nó không giới thiệu tên nhóc tóc đen.

“Gibson, Giselle Gibson.”

“Cậu biết nó là ai không?” Hất đầu về phía tóc đen. Giselle cảm thấy hơi buồn cười, nhóc Noland hỏi như kiểu “Mày biết ba tao là ai không? Mày phải biết tao là ai chớ.”

“Không.”

Tóc đen chợt hỏi: “Cha mẹ cậu Muggle à?” Giọng trầm hơn, có vẻ chững chạc hơn thằng bạn bên cạnh.

“Ừ.”

“Hèn gì.”

“Mình là Burrows, Matthew Burrows.”

“Ừ, xin chào Burrows.” Giselle trong lòng hơi cảnh giác, nhắc mình nên tránh xa cậu bé sống sót. Nó có thể sẽ là nhân vật chính của thế giới này, còn mình thì làm diễn viên quần chúng sống yên ổn là được.

“Haha, lần đầu tiên thấy có người nghe tên cậu mà không biết gì đấy Matt!” Nhóc Noland cười thích chí.

“Thì cậu ấy gốc Muggle mà Nol.”

“Nhưng tên cậu có trong cuốn Lịch sử Pháp thuật mà, mình đã đọc hết rồi, mình biết cậu là ai.” Giọng bé gái lanh lảnh phát lên đột ngột, cô bé tóc ngắn đeo kính đứng trước cửa toa tàu để mở. 

Rồi cô bé ngồi vào chỗ trống còn lại bên cạnh Giselle, chìa tay ra với Matthew: “Xin chào mình là Parsons, Ivory Parsons.”

“Chào”, “Noland Rogers”, “Giselle Gibson”.

Nhóc Noland hỏi: “Cậu cũng gốc Muggle à?” Giselle chán nản, cô không muốn ngồi trong toa này, cô muốn đi tàu một mình trong yên tĩnh được không? Bọn con nít ầm ĩ quá, bọn chúng có nhiều vấn đề quá, bọn chúng nói không bao giờ mỏi miệng cả,...

“Ê, ê, cậu ăn gì không Giselle?” Matthew tóc đen lay lay cô. Cô thoáng thấy chiếc xe đẩy leng keng của một người phụ nữ dáng người mập lùn. Còn thằng nhóc phía trước đã có một đống kẹo bánh bên cạnh, nhóc tóc nâu cũng tương tự, nó đang xé cái bịch nghe rạo rạo.

“Không, mình không ăn đồ ngọt,” mình là người lớn rồi.

“Xùi, ăn thử đi, kẹo phù thủy không giống kẹo Muggle đâu,” cô bé Ivory bên cạnh đưa ra một cái hộp kẹo màu hồng hồng, bên trên có ghi Socola ếch nhái với hình con nhái màu nâu, “của Matt mua cho tụi mình tất đấy”.

“Cảm ơn Matthew,” cô đành cầm lấy hộp kẹo. Thật đáng buồn khi làm người lớn, Giselle chẳng thấy quá ngạc nhiên khi con ếch màu nâu trong hộp bật dậy, kêu ộp một tiếng rồi nhảy phắt đi, cú nhảy thứ hai đưa nó ra khỏi toa xe luôn. 11 tuổi thật có lẽ cô sẽ reo lên phấn kích.

“Cậu không vui à Giselle? Nhớ nhà à?” Nhóc tóc đen hỏi, áng chừng nó ngó cô nãy giờ.

“Không phải,” Ivory vừa nói vừa bóc một bịch gì đó có bao bì sặc sỡ, “cậu ấy là người hướng nội.”

“Into- cái gì cơ? Vào trong cái gì cơ?” nhóc Noland mém sặc, miệng nó phồng lên, rìa mép còn dính mấy vết socola.

“Không phải intovert, mà làm introvert, hướng nội. Muggle bọn mình dùng để chỉ mấy người ít nói nín thinh không thích đám đông đồ á.” Cô bé bỏ vào miệng một viên nhỏ nhỏ như kẹo lấy ra từ cái bịch, “ngược lại gọi là hướng ngoại, è... vị xà phòng ghê quá.”

Chắc là kẹo đủ vị, như kem 99 vị mà anh Harris mua ở Hẻm Xéo. 

“Thế chắc mình là người hướng ngoại, còn Matt hướng nội. Muggle có nhiều từ ngữ lạ lùng nhỉ, ồ vị mì ramen, cũng không quá tệ,” nó vừa bốc mấy cục kẹo từ bịch của Ivory bỏ vào miệng. 

Nhóc có mà hướng đông tây nam bắc ấy, nói liên mồm nãy giờ, Giselle nghĩ.

“Ế quay lại đây Rocky, nó chỉ là kẹo socola thôi,” lại có tiếng con nít vọng từ ngoài hành lang. Tôi muốn thoát khỏi cái tàu này quá, nhanh nhanh đến trường dùm đi...

Rồi từ ngoài cửa, con nhái socola khi nãy nhảy vào, nhảy lên bám vào ô kính cửa sổ, rồi lại có một con cóc nhảy vào, lần này là cóc thật, to như cái tô, kêu ộp ộp hai tiếng, rồi nhảy lên đùi nhóc Matthew, le ra cái lưỡi thật dài bắt dính lấy con nhái socola bỏ vô miệng. Rồi nó ộp ợ một tiếng.

Cóc nhái cũng ăn socola à?

Vào thứ ba là thằng nhóc mặt tròn trịa, mũi đỏ sụt sịt, một vài lấm tàn nhang: “Ối xin lỗi mấy cậu nha, con cóc Rocky của tớ tưởng đó là con nhái thật nên đuổi theo.”

“Hông, nó biết là con nhái socola nên mới đuổi theo đó!” Nhóc Noland cười nhe răng, nó vẫn đang ăn cái gì đó. 

Matthew bắt con cóc trả lại cho mặt tròn, mặt tròn giới thiệu: “Mình là Cunningham, Douglas Cunningham, cậu chắc là Matthew Burrows nhỉ, mấy toa xe phía trên đồn ầm lên là năm nay có cậu á.” 

Ivory dịch vào cho nhóc mới đến ngồi, con cóc Rocky đánh ộp ợ lên tiếng nữa, nó có vẻ muốn ngủ, Giselle cũng vậy. Giờ mà không thể ngủ thì tối nay cô cũng không ngủ được, thôi kệ vậy.

“Thì cậu ấy đủ tuổi rồi mà phải đi học thôi.” Tóc nâu nhanh nhảu đáp, nó đã ăn tới cái bánh có hình một con ch.ó đang ngồi ị ra cục shit, mỗi lần nó cắn một miếng là con ch.ó gâu một tiếng, tiếng sủa nhỏ dần khi nó cắn hết cái bánh. Giselle quyết định sẽ không bao giờ ăn loại bánh này, không bao giờ.

Loading...