Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 20: Sách

Cập nhật lúc: 2025-05-18 04:11:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, bọn nhỏ mới thấy được cái hậu quả làm mất mấy chục điểm nhà là như thế nào. Sau khi cả trường biết được câu chuyện tối qua nhờ sự tích cực tuyên truyền của con ma Peeves, các anh chị nhà Gryffindor chẳng ai thèm nói chuyện với hai cậu nhóc nữa.

Cô bé Ive cũng không khá khẩm hơn là mấy, cô trở về ngồi một góc ở dãy bàn Ravenclaw buồn bã chọc chọc cái dĩa ăn mà không có ai bên cạnh.

Hai nhóc rắn có vẻ đỡ hơn dù tụi nó bị trừ điểm nhà nhiều nhất. Dietrichson với Steffensen vẫn ngồi cạnh tóc bạch kim thì thầm gì đó, những người khác nhà Slytherin không nói chuyện với tụi nó thôi chứ không có hành động gì quá khích. Thì rõ ràng, ba tên này chỉ có chúng tẩy chay người khác chứ ai mà tẩy chay được chúng, Giselle nghĩ.

“Đúng là nên nghe lời cậu Selly ạ,” Nol buồn thiu, nỗi buồn làm cậu nhóc ăn ít hơn thường ngày. 

“Thôi thì ít nhất tụi Dietrichson không lấy được thứ tụi nó muốn.” Giselle nói xạo ngon ơ, trong lòng nghĩ thầm nếu tụi nhỏ biết là phi vụ của đám rắn thành công thì không biết còn than trách thế nào nữa.

À mà mình không nói thì sao tụi nó biết được.

“Tụi mình còn bị phạt cấm túc nữa...” Matt nói.

“Mà phạt cấm túc là sao?”

“Là sau khi ăn tối xong tụi mình sẽ bị thủ lĩnh nam sinh đi kè kè xách về phòng sinh hoạt chung không được đi ra nữa.”

Nghe có vẻ cũng không quá nặng. “Thì giờ mình có thời gian ôn bài thêm.”

“Cậu thử bị cấm túc xem cậu có nói nhẹ nhàng thế không.” Ờ dị thôi tôi không an ủi nữa. Mệt.

Hóa ra một tuần cấm túc không khó khăn gì cả, khi mà Hogwarts đón đợt tuyết lớn đầu tiên của mùa đông, tuyết rơi dày và lạnh đến nỗi bọn học trò chỉ muốn ngồi lì trên mấy cái ghế bành êm ái của phòng sinh hoạt chung ấm cúng, vuốt ve mấy con mèo, nhìn bọn nam sinh cãi nhau chí chóe xem đội nào mới là đội Quidditch hay nhất thế giới.

Thứ năm tuần cuối cùng của tháng 11, con Tèo bay đến giữa bầy cú đang xà quần khắp sảnh đường, thả xuống bức thư của bà Gibson.

“Bà Huang đang yếu dần, thời gian mê man càng nhiều. Đôi lúc tỉnh bà lại hỏi má con đâu, sao không đến thăm bà. Tội nghiệp bà cụ, tuổi già đơn côi không ai bên cạnh. Các ông bà ở viện dưỡng lão cũng buồn lắm.

Hôm qua lúc tỉnh, bà lão nhờ má gửi cho con quyển sách này, bảo là đi học nội trú có buồn thì lấy ra đọc chơi.”

Đó là quyển sách nhỏ về Thần thoại Trung Hoa, viết bằng chữ phồn thể, có một số hình vẽ minh họa kiểu cũ. Màu giấy ố vàng, nhiều góc còn bị rách mất, chữ in lờ mờ. Giselle nghĩ chắc bà cụ lẫn quá rồi, nhưng vẫn còn nhớ đến cô. Cô có là ai trong cuộc đời bà đâu, một đời người đã gặp biết bao nhiêu gương mặt, đến lúc gần đất xa trời lại chỉ nhớ đến cô bé không thân thích đến thăm bà được vài ba bận. 

Buồn thật.

“Nè sao thế Selly? Cậu cứ nhìn quyển sách đó miết thế?” Matt hỏi. Rồi cậu cầm lấy cuốn sách xem, ngẩn tò te hỏi: “Đây là tiếng gì thế?”

“Đây là chữ Runes à?” Nol ngó qua.

“Không, là chữ tiếng trung, kiểu cũ rồi. Tớ đang học nên má gửi cho tớ xem thêm thôi.” Cô lại nói xạo tiếp, không muốn kể câu chuyện buồn bã của bà Huang cho tụi nhỏ nghe.

“Cậu học cái này làm gì?” “Trung Quốc là ở đâu?”

“Trung Quốc là ở châu Á,” ô thật lạ hôm nay cô bé Amy Trujillo tham gia vào câu chuyện, “ở gần Nhật Bản đó.”

Mặt Nol trưng ra chữ “không biết” to đùng. Giselle hơi nghi ngờ khả năng giáo dục của gia đình phù thủy.

“Nhật hả? Trường Mahoutokoro ở Nhật đó.” Cậu bé Douglas nói, mặt nó vẫn tròn, miệng đang ăn món tôm sốt chua ngọt. Đồng niên nên có lẽ bọn nhỏ không muốn xa lánh bạn bè mình, hết một tuần cấm túc là tụi nó đã nói chuyện lại với nhau như thường.

“Nhưng cậu học tiếng này để chi?” Quyển sách đã được chuyền tay sang mấy đứa khác, tụi nó tấm tắc làm kỳ với mấy cái chữ như loăn quăn.

“Anh thà học cổ ngữ Runes còn hơn học mấy cái chữ này,” anh Hugo Fleming lắc đầu.

“À, hồi chưa biết mình là phù thủy tớ định học để sau này làm phiên dịch.” Giselle bịa tiếp, thật ra kiếp trước cô từng có ý định như vậy thật.

“Nhưng giờ cậu là phù thủy rồi mà.” Matt đáp.

“Phiên dịch là cái gì?” cô bắt đầu thắc mắc cha mẹ Nol bình thường dạy nó cái gì.

“Phiên dịch là nghe người nước ngoài nói cái gì xong dịch lại bằng tiếng Anh cho cậu đó đồ đần.” Hóa ra cô bé Amy cũng cảm thấy giống cô.

“Này cậu bảo ai đần hả! Tại Muggle có mấy từ vựng khó hiểu quá chứ bộ!” Nol cãi.

“Ồ là giống như biết tiếng yêu tinh xong nói chuyện với họ vậy á hả?” Mặt tròn nói tiếp. Cậu bé này bình thường tưởng hơi chậm tiêu nhưng hóa ra lại có hiểu biết phết. Nol ơi cậu làm mất mặt nhà sư tử quá.

“Ừa tựa tựa vậy đó,” cô đáp, muốn lấy lại cuốn sách. Nhưng có cánh tay còn nhanh hơn cô, nhóc Steffensen giựt thật mạnh khỏi tay nhóc mặt tròn và rồi soạt một tiếng, cuốn sách cũ kỹ làm sao chịu nổi, nó rách phựt thành hai nửa.

“Đúng là đồ của tụi Muggle mà!” nó quẳng lại hai nửa cuốn sách trên bàn, cười cợt.

“Mẹ kiếp Steffensen mày làm gì vậy?” “Ba mày dạy mày thế hả Steffensen?”

Matt với Nol đứng phắt dậy làm chén dĩa kêu lẻng xẻng, mấy nhóc sư tử cũng la ó làm mọi người trong sảnh đường chú ý tới.

Hai huynh trưởng nhà Gryffindor với Slytherin chạy đến nhanh nhất, chắc là họ để mắt đến đám gây rối này từ lâu, thấy có chuyện là chạy tới liền. “Này, này làm gì đó.” “Steffensen sao đó, quay về phòng sinh hoạt chung đi.”

Thằng nhóc cười cợt quay đi, nhưng Matt nói với theo: “Mày xé sách của Selly rồi chưa đền mà tính bỏ chạy hả?”

Tới đây nếu chính chủ không lên tiếng nữa thì hơi kỳ, nên cô kéo Matt ngồi xuống: “Thôi không sao đâu Matt, bỏ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-20-sach.html.]

“Ồ Selly cơ à? Mày không những cặp kè Ive bên kia mà còn có Selly bên này nữa hả Matt?”

“Mẹ kiếp Steffensen mày muốn gì hả?”

“Trò Steffensen ăn nói kiểu gì vậy? Trò muốn nhà Slytherin bị trừ điểm nữa à?” Chị huynh trưởng Gryffindor Oda Lemonier cảnh cáo.

“Mày đừng kiếm lý do trừ điểm bậy bạ Lemonier.” Huynh trưởng Slytherin phản bác, rồi lôi nhóc Steffensen đi luôn.

Nol nhìn hai nửa quyển sách trước mặt Giselle mà buồn thay: “Cái thằng Steffensen đó có ngày phải dần cho nó một trận mới được. Ăn cái giống gì mà khó ưa đến thế.”

Matt nói cộc lốc: “Rồi sẽ.”

“Mấy đứa đừng lo, để chị sửa lại cho,” chị Oda rút đũa phép ra, gõ nhẹ lên quyển sách, “Reparo.”

Chỉ thấy như có lực kéo vô hình kéo hai nửa gắn chặt lại với nhau bằng băng keo dính liền vĩnh viễn của Muggle, rồi cả những vết rách góc, mờ chữ in, giấy ố vàng đều được khôi phục lại như mới. Chỉ một cái vẫy đũa, quyển sách Thần thoại Trung Hoa đã mới tinh như chưa hề bị thời gian bào mòn.

Ôi pháp thuật, sao nỡ làm Muggle giữa một thế giới thần kỳ thế này.

Reparo có dạy trong sách bùa chú năm 1 của tụi nhỏ, gần như là bùa sửa chữa căn bản nhất của mọi loại bùa, căn bản như bùa thắp sáng Lumos hay bùa b.ắ.n phép vậy. Bùa này hiệu nghiệm với hầu hết các vật vô tri và vô pháp thuật, bị hỏng vì tác động thông thường. Nếu bị hỏng vì ếm nguyền hay các lời nguyền hắc ám khác, thì không phải một phép thuật sửa chữa thông thường có thể làm khôi phục lại được.

Trở về phòng ngủ, Giselle đặt lại quyển sách dưới đống sách vở trên bàn tủ đầu giường, không hề muốn đọc, phần vì cô không hiểu chữ phồn thể nếu không tra từ điển, mà hơn hết cô đã mất dần hứng thú với những quyển sách như vậy.

Có lẽ cậu nhóc Matt nói đúng, cô đã là phù thủy, sống ở một thế giới khác biệt Muggle, một thế giới có động lực và vận hành khác logic khoa học bình thường. Một thế giới cần cô đầu nhập tâm trí toàn bộ mới có thể lý giải nổi, nên sao mà đèo bồng nổi cả kiến thức Muggle. Có lẽ vì vậy mà phù thủy vẫn sống tách biệt với Muggle dù cô thấy Quy chế Bí mật hổng lỗ chỗ như thế, vì vốn bản thân phù thủy đã có suy nghĩ và động lực khác hoàn toàn, chưa bao giờ họ có nhu cầu bộc lộ mình để giao tiếp với Muggle làm chi.

Đến sáng hôm sau, tiếng chuông từ tháp chuông vừa dứt, đàn cú bay sà vào khắp sảnh đường, và bóng dáng con Tèo lại xuất hiện. Lần này nó quặp theo một kiện hàng to nặng vô cùng, có thể thấy rõ điều đó từ việc nó vỗ cánh di chuyển chậm hụt, mất đi tốc độ nhanh nhẹn vốn có.

Tèo thả gói hàng được bao bằng giấy màu phết vàng xuống trước mặt chủ một cái bịch, lực xung chấn làm mấy cái tô đĩa gần đó rung rung, nước bí ngô trong ly tụi nhỏ cũng nảy lên. Đám nhỏ xung quanh bu lại: “Cái gì mà nặng thế? Selly mau mở ra xem.”

Giselle xắt mấy lát thịt cừu cho Tèo ăn xong mới xe giấy ra. Đó là quyển sách thật đẹp, bìa được bọc bằng giấy da vân gỗ, in hằn những ký tự màu ánh kim: Toàn tập về ngôn ngữ của các sinh vật phép thuật. Trên bìa còn vẽ những hình về các sinh vật phép thuật thường gặp như yêu tinh tai dài mũi khoằm nhọn, người cá xấu xí có đuôi cá với hàm răng sắc nhọn đang nhe ra, những con quỷ lùn và quỷ phá hoại nhỏ xíu tỏ vẻ hung hăng...

Chưa kịp mở ra là đã có tiếng xuýt xoa xung quanh, cậu nhóc Fitzwater ‘Fitz’ Johns chồm tới: “Trời ơi trời ơi! Phiên bản giới hạn! Mau mở ra xem mau mở ra xem!”

“Sách gì thế nhỉ” “Sách nhìn đẹp thế”...

Cô không muốn nhưng cũng đành mở đại ra một trang, khi trang sách đã được mở ra, bỗng từ trong đó nhảy lên hình ảnh của hai con người cá, chuyển động như đang bơi dưới nước, và từ miệng chúng đang phát ra những từ ngữ khó hiểu. Ngó chừng như chúng đang nói chuyện với nhau bằng tiếng người cá. Còn trên trang sách có ghi “Ngôn ngữ của người cá” rồi những dòng giải thích sau đó.

Nhưng chữ viết trên sách làm sao mà thu hút bằng hình chiếu sống động này, gần như bọn Gryffindor quanh cô đều đang ngó lại: “Đúng là phiên bản giới hạn mà! Bà dì mình có quyển này nhưng là bản bình thường, không có được ếm phép như thế này đâu, đọc chán lắm.” Nhóc Fitz nói tiếp.

Ngó hai con người cá chán chê, tụi nhỏ lật qua trang khác, lần này hình chiếu lên là một người khổng lồ to như một ngọn núi, mặc quần áo tự chế bằng da thú, như người tiền sử trong mắt Giselle. Miệng người khổng lồ nói ra vài từ gì đó không ai hiểu. Khỏi cần nhìn chữ cũng biết đây là trang giới thiệu về Ngôn ngữ của người khổng lồ.

“Ai gửi cuốn sách cho cậu vậy Selly?” Matt hỏi. “Ba má cậu gửi hả?” Nol chen vào, vì trước giờ đâu có ai gửi thư cho cô ngoài người thân đâu.

“Không phải, ba má mình đâu biết mua sách phù thủy đâu. Mình không biết ai gửi nữa.” Cô đáp, thật ra cô cũng lờ mò đoán được là ai gửi.

“Cậu không biết à? Phải người quen của cậu chứ đâu ai khi không tặng cậu cuốn sách quý thế này.” Có đứa nói, thấy rõ là nó không tin.

“Sách này nhiều tiền lắm á?” Cô giả vờ hỏi, chứ nhìn thôi là cũng biết nhiều tiền rồi. Cũng đâu phải dễ thực hiện bùa phép này, ít nhất là cô vẫn chưa biết đó là bùa gì.

“À ờ cậu Muggle mà,” cô bé Linda Sandoval đáp, “sách ếm bùa thế này phải thực hiện kỳ công lắm, nên người ta thường làm giới hạn mấy cuốn thôi. Như bà dì của Fitz chỉ có bản bình thường thôi đó.”

“Ừa, cuốn của bà dì tớ đọc chán òm, mà có ai thích thú gì mấy ngôn ngữ của troll hay người khổng lồ đâu, thấy chúng là chạy cho xa chứ đứng lại chào buổi sáng chi.” Nhóc nhún vai, rồi nó lật ra bìa sau, giá tiền cũng có ghi chỗ tương tự sách Muggle. “Nè, 199 Galleon, cậu thấy quý chưa.”

Nhóc Nol làm rớt cái muỗng đang múc tôm sốt kem, cô bé Amy sặc sữa dê, mấy đứa khác trợn mắt: “199 Galleon! 199! Chỉ một cuốn sách 199 Galleon! Ôi Merlin của tôi ơi!”

Giselle cũng hết hồn. Gần 10 nghìn bảng Anh, cả 3 4 tháng lương của một người lao động bình thường chứ ít gì. Mua sắm cho năm nhất chỉ tốn có 60 Galleon, mẹ cậu bé Zorander cũng chỉ đổi có 50 Galleon.

“Chứ cậu không biết ai tặng thật à?”

“Không, gói hàng cũng chẳng kèm tên hay lời nhắn gì mà.”

Sáng hôm sau, Giselle một mình đi ra tháp cú của trường, nơi nuôi những con cú chuyển phát thư giúp học sinh không có cú, cũng như làm nơi cư trú cho bọn cú của đám học trò. Bình thường Tèo hay trú lại đây. Tháp cú có lẽ cũng được gia tinh coi sóc, nhưng sao mà dọn dẹp sạch sẽ được với số lượng hàng trăm con cú thế này. Mùi phân chim với mùi chuột c.h.ế.t gay mũi, lông cú bay lả tả trong không khí.

Tèo tưởng cô đến thăm nó, vỗ cánh kêu rúc lên vì vui, nhưng: “Thư này mày không đưa được.” Nó quạt cánh kêu lên tức giận. 

Đang định kiếm đại một con cú nào đó, thì có con bay ngay đến đậu kế bên Tèo, đó là con cú mèo đưa thư nhập học Hogwarts cho cô năm trước. Nó vẫn còn nhớ cô, kêu rúc rúc vui mừng. Tèo càng đập cánh tức giận hơn.

Giselle xoa dưới mỏ Tèo an ủi, cũng xoa đầu con cú mèo để chào hỏi, rồi buộc lá thư vào chân nó cùng với mấy đồng Knut: “Von Montgomery, năm nhất Slytherin nhé.”

Đúng vậy, cô muốn hẹn gặp tóc bạch kim trả sách nhưng không muốn ai biết, nên chỉ còn cách gửi bưu cú của trường cho cậu nhóc.

Đến chiều, cậu nhóc đúng hẹn đến cái hành lang nhỏ hẹp tối tăm mà cô bị con ma Peeves thả bóng vào đầu lần trước, nó hất cằm: “Chuyện gì?”

Giselle tiến sát đẩy cuốn sách “Toàn tập về ngôn ngữ của các sinh vật phép thuật” cho nó: “Cảm ơn nhưng tôi không nhận, trả lại cậu.”

“Tại sao chứ?” Môi mím chặt, đôi mắt màu xám khói tối tăm.

“Tôi không thích, chúng ta không phải bạn bè gì, với lại,” Giselle giả vờ đanh giọng, “với lại, đừng lấy tiền ba má cậu đi lòe người khác.”

Rồi cô đi thẳng, mặc kệ thằng nhóc. 

Loading...