Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 2: Xả súng ở trường học
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:00:28
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con muốn mẹ, con muốn mẹ, con muốn về nhà, huhu...” Tiếng la hét thất thanh, tiếng khóc lóc om sòm của mấy đứa trẻ 5, 7 tuổi, hòa cùng tiếng giáo viên trấn an học sinh, cùng tiếng thấy hiệu trưởng vọng ra từ mấy chiếc loa phóng thanh đặt ở góc hành lang:
“Lưu ý! Khẩn cấp! Giáo viên các lớp nhanh chóng đưa học sinh lớp mình tập trung ở phòng thể dục. Tất cả mọi người nhanh chóng di tản đến phòng thể dục!”
Đã 10 phút kể từ tiếng s.ú.n.g đầu tiên phát ra cách đó 6 dãy nhà, vốn là khu phức hợp tiện ích công của trung tâm Down Perham. Xuyên qua bức tường dày đặc của trường tiểu học Little Perham, giáo viên vẫn nghe thấy tiếng người la khóc, tiếng những đàn ông đàn bà và trẻ em nhốn nha nhốn nháo. Còi xe cảnh sát hú inh ỏi chạy vụt qua trường học, tiến đến bệnh viện trung tâm mà những người chứng kiến đã báo tin rằng thấy một kẻ cầm s.ú.n.g đội mũ trùm đen đang bắt giữ một nữ bệnh nhân U40.
Nỗi sợ lan nhanh như tốc độ truyền tin trên Internet, chẳng mấy chốc người dân khu vực xung quanh đều được yêu cầu di tản. Ngặt nỗi trường tiểu học Little Perham lại đầy rẫy trẻ con dưới 11 tuổi, nếu chia lực lượng di tản thì đội cảnh sát Down Perham không còn đủ nhân lực để ứng phó tên khủng bố ở bệnh viện.
Khủng bố, người ta dần quen với từ đó, khi những năm gần đây dân chúng khắp nơi đã chứng kiến quá nhiều cảnh kẻ thủ ác tấn công người lạ nơi công cộng, hay xả s.ú.n.g đại vào một nơi đông đúc nào đó. Có kẻ thực hiện hành vi của mình xong rồi tự đầu thú, có kẻ thì lẩn trốn như chuột trước nỗ lực truy nã của cảnh sát quốc gia và quốc tế. Có kẻ cho biết mình chỉ muốn thử cho vui, thử xem cây s.ú.n.g mới đặt mua qua mạng có phải là hàng thật hay không. Có người thì vào tận vòng lao lý rồi vẫn đinh ninh một nhân cách khác của mình mới là kẻ thủ ác, rằng họ dùng chung thân thể với 3 5 nhân cách khác.
Hai vị cảnh sát được phái đến hỗ trợ trường tiểu học Little Perham là một cặp tiền bối kèm hậu bối. Vị cảnh sát già Saunders nhanh chóng nắm tình hình địa điểm, vào ngay phòng hiệu trưởng đưa ra giải pháp cho giáo viên học sinh tập trung lại ở phòng thể dục. Cook, cậu cảnh sát trẻ vừa được phân công vào đơn vị cách đây 3 năm, thì bắt đầu xông vào các phòng học hỗ trợ giáo viên.
“Nào đi nhanh nào các bạn nhỏ! Xếp thành hàng nắm tay nhau đi theo cô chủ nhiệm nào!”
Giselle khi đó 8 tuổi rưỡi, nghĩa là 9 năm rồi kể từ khi cô đến với thế giới này, sinh ra và lớn lên với một thân thể khác, một thân phận khác nhưng vẫn nhớ như in những ký ức kiếp trước của một người phụ nữ U40 sống ở quốc gia Đông Nam Á cách Anh hơn nửa vòng trái đất, trước khi lìa xa trần thế vì uống thuốc ngủ quá liều.
Tự sát, trong nhiều văn hóa Á Đông bị coi là hành vi đáng xấu hổ, vì dám kết liễu đi sinh mệnh quý báu mà mẹ cha đã ban tặng, vì đã sợ hãi trốn chạy chứ không dũng cảm đương đầu để sống tiếp. Thế mà đặc ân sống lại lại rơi trúng đầu cô, Giselle không khỏi tự giễu, kiếp trước có giải cứu thế giới đâu mà trong hàng tỷ người sinh sống trên trái đất rồi khi c.h.ế.t phải về với đất mẹ, cô lại được ơn trên lôi xệch khỏi âm tào địa phủ trước khi kịp uống canh Mạnh Bà.
Tạm thời sống lại cũng không có niềm vui sướng như biết bao tiểu thuyết kiếp trước cô đọc đã miêu tả, vì rằng cái cảm tưởng mình sẽ lại sống tiếp một cuộc đời bình bình như vậy, có chăng với một tính danh khác ở một châu lục khác mà thôi, làm Giselle chán nản.
Cũng có cái lợi là chiếc giọng Anh-Anh mà kiếp trước cô cố luyện hàng mấy năm trời cũng chẳng đạt được, thì nay đã trở thành phản xạ tự nhiên. “Hãy học ngôn ngữ như một đứa trẻ con.” Quả đúng vậy, ngoài việc đám con nít ở nhà trẻ chỉ là một đám mũi lõ lòng thòng, hết khóc nheo nhóc rồi quậy phá ầm ĩ, 5 tiếng mỗi ngày ở nhà trẻ là 5 tiếng phải sống với ô nhiễm tiếng ồn. Nhưng qua được giáo dục mầm non quả là đáng mừng. Đám trẻ tiểu học dù cũng còn mè nheo, cũng ồn ào không chịu được, nhưng đã bớt làm phiền người bạn tên Giselle của chúng bằng những câu chuyện mà chỉ trẻ con mới hiểu được chúng đang nói gì với nhau.
Giáo dục những năm đầu đời ở phương Tây khác biệt một trời một vực với phương Đông, kiếp trước mới lớp 1 Giselle đã phải tham gia một cuộc chạy đua, nỗi ám ảnh điểm số và thành tích nhen nhóm vào đám trẻ con từ khi chúng chỉ mới bập bẹ gò từng nét chữ. Nhưng tiểu học ở Anh thì khác, chúng học thông qua những trò chơi nhiều màu sắc, được chạy nhảy nô đùa và thỏa thích làm theo ý mình mà không bị giáo viên gò ép phải ngồi ngay ngắn vào bàn tập viết.
Con nít thì ở nước nào cũng quậy như nhau, có chăng chúng trưởng thành hơn đôi chút mà thôi. Như thằng nhóc Fisher chồ vụp lấy con búp bê barbie mà con bé Susan Hall mới vừa lấy ra từ cặp sách còn chưa kịp khoe với chúng bạn:
“Ồ mầy mấy tuổi rồi mà còn chơi cúp bế vậy Hall?”
Rồi thằng nhỏ xé phựt chỏm tóc màu vàng của cô búp bê barbie bận đầm hồng xinh xắn, giờ đây đã hết xinh với cái đầu bị giựt đứt ra khỏi thân. Con nhỏ khóc ré lên: “Trả lại cho mình, trả lại cho mình, cô ơi Fisher lấy đồ chơi của con!”
Thằng nhóc khăng khăng với cô Brown nó chỉ muốn mượn con búp bê để chơi cùng, cái đầu đứt ra vẫn gắn lại vô cái thân nguyên vẹn được đó thôi, nó có làm hư gì đâu. Nhưng con bé Hall khóc mãi mới nín, nhất quyết không nhận lại con búp bê với lời xin lỗi của thằng nhỏ dù cô Brown hết lời khuyên lơn:
“Thằng Fisher làm dơ làm hư barbie rồi, con không chơi nữa, cô kêu nó đền cho con đi.”
Hết cách, cô Brown đành phạt nhóc Fisher không được ngủ cùng các bạn trong giờ nghỉ trưa, cho khuất mắt con bé để mong nó quên đi cái lỗi tài đình là làm dơ con barbie của nó, những mong sao đến chiều hai đứa nhỏ có thể làm lành. Fisher bị cô cho đứng một mình trong phòng trống kế bên đúng 5 phút là có tiếng xả s.ú.n.g đầu tiên ở bệnh viện cách đó 6 dãy nhà. Cô Brown lo đánh thức đám trẻ trong lớp dậy, cho chúng nắm tay xếp thành hàng đi về phía phòng thể dục thì nhác thấy nhóc Fisher len qua đám trẻ nít, chạy ngược hướng di tản về phía nhà vệ sinh.
“Fisher, Fisher, không phải hướng đó! Cô ở đây nè con! Quay lại Fisher!” Nhưng thằng nhỏ chạy tót. Giật mình nhưng đâu thể bỏ lại cả chục đứa nít còn chờ cô phụ trách dắt tay ở đây, cô nói với theo anh cảnh sát Cook đang hăng hái hướng dẫn qua loa cầm tay ở đầu khúc quanh:
“Anh cảnh sát ơi, anh chạy theo nhóc Fisher bắt nó lại giúp tôi với, nó sợ chạy tọt vô nhà vệ sinh dưới lầu rồi.”
Rồi hơi ngập ngừng, cô Brown quay ra đằng sau, ngó nhìn đứa trẻ có vẻ chững chạc và ít gây chuyện nhất trong đám nít ranh:
“Giselle Gibson, con chỉ đường cho chú cảnh sát nha, bạn Fisher chắc trốn trong cái phòng vệ sinh nam tuần trước cô trò mình tìm được nó đó.”
“Vâng ạ.” Giselle đáp rồi bỏ tay khỏi hàng, đi ngược lại hướng di tản lên phòng thể dục, thở dài trong lòng, nói với anh cảnh sát nãy giờ luôn giữ vẻ mặt hăng hái: “Chú cảnh sát đi theo cháu nè.”
Giselle thật tình không muốn quay ngược lại, cô muốn nhanh chạy trốn vào phòng tập trung cùng cả trường, ít ra ở đó theo phía cảnh sát là an toàn. Nhưng dù gì xả s.ú.n.g cũng ở tận mé bên kia, nơi đây bất quá chỉ nằm trong phạm vi di tản mà thôi, chắc chẳng có gì phải sợ.
Cảnh sát trẻ bước nhanh, Giselle phải bước chạy mới theo kịp, chỉ trả lời sắp tới rồi khi anh cảnh sát hỏi còn xa không cháu. Họ tốn 1 phút chạy từ phòng học tầng trên xuống trước cửa nhà vệ sinh nam dưới trệt, mà tuần trước ở lại trực nhật, Giselle phát hiện ra tiếng nhóc Fisher khóc rấm rứt trong đó, thì “đoàng” tiếng nổ s.ú.n.g thứ hai vang lên. Mà lần này thanh âm không tựa như xa cách đó tận mấy dãy nhà nữa, sao mà gần sát bên tai đến nỗi Giselle giật phát cả mình mấy giây mới kịp nhận ra chuyện gì.
Ai đó xả s.ú.n.g trước trường tiểu học Little Perham, cách một cái cửa chính và 50m nữa thôi là đến chỗ nhà vệ sinh nơi cô đang đứng. Rồi cũng bất ngờ không kém, Giselle thấy mình bị bế thốc lên, góc nhìn từ thẳng bị xoay ngang gần 45 độ, cảnh sát Cook một tay ôm ngang hông bế cô chạy vội vô nhà vệ sinh, một tay cầm bộ đàm lên nói:
“Báo cáo, phát hiện 3 đối tượng ngay cổng chính, chúng vừa nổ súng, hiện không rõ bọn chúng có bao nhiêu vũ khí. Có 2 bé đang ở phòng vệ sinh nam cách 50m, Cook đang ở cùng, yêu cầu chi viện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-2-xa-sung-o-truong-hoc.html.]
Cũng vừa ngay lúc tìm thấy thằng nhóc đang rấm rứt khóc ở buồng vệ sinh cuối cùng, cảnh sát Cook thả Giselle xuống, đẩy vô trong cùng thằng nhỏ rồi dặn dò trước khi đóng cửa buồng lại:
“Hai đứa ở yên trong đây nhen và im lặng không gây tiếng động!”
“Cook, đã báo tổng bộ chi viện! Cầm cự 8 phút!” Anh chạy ra khỏi phòng vệ sinh là lúc vị cảnh sát già Saunders xuất hiện ở cầu thang: “Chết tiệt, biết thế khi nãy xin phân công thêm 5 cán bộ nữa, ai ngờ bọn này chia binh đánh...”
Nhưng hai người cảnh sát chạy vội thêm 10m, thoáng thấy 3 bóng người đẩy cửa chính của trường tiểu học bước vào, mỗi tên lăm le một cây AK-12, chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì lại “đoàng đoàng” hai tiếng vang lên.
Hai cảnh sát một già một trẻ ngã xuống, chưa kịp có câu trả lời tại sao ở nơi Down Perham quạnh hiu không có gì đặc biệt này, lại có cái vinh hạnh được bọn khủng bố vũ trang hạ cố ghé thăm, chứ không phải chỉ là mấy thanh niên bất lương bỗng nhiên nổi hứng chơi trò bắt cóc ở bệnh viện như nhóm cảnh sát dự đoán khi nãy trước khi xuất quân.
Ba phát s.ú.n.g liên tiếp như phát ra ngay sát bên mình, làm ngay cả một người lớn trong hình hài trẻ con như Giselle cũng phải hoảng hồn. Tay chân bất giác run lên, rồi cả người đều bắt đầu run rẩy, cô cảm nhận mối đe dọa của thần c.h.ế.t gần ngay trước mắt, dù rằng cô đã c.h.ế.t một lần rồi, nhưng đó là do cô tự mình lựa chọn, sắp xếp cái c.h.ế.t êm ái nhắm mắt xuôi tay, còn giờ đây mới thật sự cảm nhận được hiểm nguy cận kề.
Cơn khóc rấm rứt của Fisher chuẩn bị biến thành khóc thét hoảng sợ, mà bàn tay Giselle nhỏ bé không thể bịt chặt nổi miệng thằng nhóc đang vùng vẫy. Thằng nhỏ gồng mình để chuẩn bị cho cơn khóc vang sập phòng, Giselle nghĩ thế thôi toi rồi, bọn kia dù lúc trước không biết có 2 đứa nhóc ở đây thì cũng sắp biết rồi.
Cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Giselle mở miệng quát với thằng nhỏ bằng chất giọng người lớn thật sự của mình: “Nín, không la!” Rồi chưa kịp chán nản nhận ra mình cũng như nó chỉ hai đứa nít ranh, sao mà tự kiểm soát được bản năng trong tình cảnh hoảng loạn thế này kia chứ, thì bỗng nhiên không thể tin được, nhóc Fisher hai mắt tèm nhem, cơ mặt nhăn nhó nhưng từ trong chiếc miệng há lớn của nó không phát ra bất kỳ âm thanh nào hết. Cứ như ai vặn nhỏ hết mức núm volume bên miệng nó vậy, hình ảnh chuyển động nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Giselle chưa kịp tự hỏi chuyện gì xảy ra thì một giọng nam ồm ồm như bị nghẹt mũi truyền đến ngoài hành lang phòng vệ sinh, giọng của một người nước ngoài nói tiếng Anh không sõi:
“Mé mầy nổ s.ú.n.g chi vậy, tụi mình đã giao kèo trước là không b.ắ.n linh tinh mà, phát hồi nãy cũng vậy, giờ cảnh sát cái hạt này sắp bao vây lại đây hết... Mẹ kiếp, chắc ông cho mày một phát vô đầu quá!”
Tiếng thứ hai trả lời, khà khà nhựa nhựa còn hơn giọng đầu tiên:
“Hà hà hàng ngon quá phải thử chớ, thấy tao bách phát bách...”
“Bách ccmm... Im đi cho ông nhờ, mày làm hỏng hết kế hoạch rồi kìa.” Giọng người đầu trả lời. Tiếng mấy đôi bốt đạp trên sàn cồm cộp, như thể chủ nhân chẳng có ý định di chuyển trong im lặng gì cả, giọng thứ hai nhừa nhựa trả lời, mà Giselle giờ mới nghe ra giống giọng của người đang lên cơn high:
“Relax đi fren, mình có con tin mà, mấy tay cảnh sát không dám làm gì đâu.”
Cả người thằng nhóc Fisher sát bên vẫn đang run lên vì sợ và vì khóc to, dù không phát ra âm thanh, khi giọng thứ ba vang lên, ngay trước cửa buồng vệ sinh, giọng trẻ hơn và hơi run run:
“Nãy tao nhác thấy thằng cảnh sát hình như ôm một đứa nhỏ vô trong này, không ấy tụi mình vô đây xem thử, chứ lên phòng thể dục trên lầu hai sợ không kịp, cảnh sát sắp tới rồi...”
Giselle đớ người nhận ra đó là tiếng của thằng ‘Red’ Reid sống ở mé khu bên kia, cách nhà Gibson chừng hai con phố, lớn hơn anh hai Harris hai tuổi. Nhà Reid gốc Nigeria dù họ đã nhập tịch từ trước khi anh Harris ra đời, cha mẹ không rõ nghề ngỗng gì, còn thằng con trai duy nhất của họ sớm cầm đầu tụi thanh niên choai choai trong khu, lêu lỏng chơi bời.
“Theo kế hoạch, kế hoạch là lên phòng thể dục, theo kế hoạch tụi mày hiểu không?” Người đầu tiên đáp, bực dọc vô cùng vì IQ của đồng bọn.
Fisher giờ cũng nín re, nó tự lấy hai tay cắn chặt miệng mình, 8 tuổi đủ để nó nhận biết được thần c.h.ế.t gần ngay trước mắt, cơn sợ hãi cùng cực khóa chặt lấy nỗ lực của tiếng khóc quấy. Giselle, dù linh hồn trưởng thành nhưng hình hài bé con, cũng chẳng có tí kinh nghiệm xử lý tình huống khẩn cấp như thế này trong suốt 40 năm sống trên cõi đời, vô dụng không kém đứa trẻ ranh bên cạnh là mấy. Cô chỉ biết phó mặc cho số phận, nghĩ rằng Diêm Vương đã phát hiện ra thiếu sót 9 năm trước của ông nên phái Hắc Bạch Vô Thường đội lốt bọn khủng bố này đến sửa sai.
Thôi thì coi như may mắn được ngắm mặt trời mọc thêm vài đôi năm, cô cũng đã tận hưởng được cái thời tiết khó ưa nổi tiếng của Anh Quốc, cũng đã nói được giọng Anh-Anh như người bản xứ, thời gian trộm ra thêm nay đã hết, mình vốn là người đã chết, còn gì vướng bận với trần gian nữa đâu...
Uỵch, ba tiếng người ngã nhào rõ to làm đứt cơn tự mặc của Giselle. Cô giật mình nín thở khi có tiếng thứ tư vang lên như thể người đó mới xuất hiện từ hư không:
“Jones nhanh lên, cảnh sát Muggle sắp tới rồi, để họ thấy thì lại phiền lắm, lại phải ếm thêm mấy chục cái bùa xóa trí nhớ chứ chẳng đùa. Rồi còn phải xóa dấu vết hiện trường nữa! Chết tiệt tay phù thủy nào lại đi ếm Bùa Lú lên mấy tên Muggle này, làm vậy để chi? Nhìn Muggle cầm mấy cái vũ khí, ờ gọi là gì nhỉ, ờ s.ú.n.g đi loanh quanh tấn công tùm lum thế này bộ vui lắm hả...”
Người tên Jones mang giọng mũi đặc trưng xứ Perth đáp: “Đây đã là vụ Muggle bị ếm thứ 4 trong tháng này rồi, nào là cầm d.a.o g.i.ế.c người, rồi xả súng, rồi đánh nhau,... Tôi thấy chuyện này đáng nghi lắm anh Luis à, giống như có ai đang âm mưu gì đó với dân Muggle, làm loạn hết cả lên...”
Luis chưa kịp đáp lời thì tiếng còi hụ cảnh sát vang lên rất gần rồi, 8 phút trôi qua ngỡ đâu hàng tiếng trời, hai người có vẻ không muốn nói gì thêm, lầm bầm gì đó trong miệng. Rồi tất cả rơi vào im lặng trước khi cả ngôi trường chấn động khi đám cảnh sát ập vào, tiếng người nói, tiếng hò hét, tiếng loa phát thanh kêu gọi những người đang trốn di tản ra ngoài.
Ba tên cầm s.ú.n.g lờ mờ tỉnh dậy giữa đám cảnh sát vây quanh, ngơ ngác như vừa mới ngủ một giấc đẫy 24 tiếng đồng hồ, rồi bị cảnh sát bắt giữ cùng với tên đồng bọn thứ tư bị hạ gục ở bệnh viện.
Ngoài ‘Red’ Reid, ba tên còn lại gồm hai thằng gốc Nga, một thằng nhập cư trái phép đều bị phát hiện tự sát trong trại tạm giam 48 giờ sau đó. Trước khi chết, tụi nó cũng chỉ trả lời là mua s.ú.n.g từ dark web, kéo nhau xả s.ú.n.g vì muốn b.ắ.n thử và rồi lỡ tay b.ắ.n c.h.ế.t hai cảnh sát xấu số.
Thằng con nhà Reid vì còn là trẻ vị thành niên và chỉ là đồng phạm nên bị tuyên 18 tháng tù giam cải tạo. Nhưng ông bà Gibson sợ c.h.ế.t khiếp khi cô con gái cách tử thần chỉ trong đường tơ kẽ tóc, và tự nhận thấy mối nguy hại khi có hàng xóm có tiền án tiền sự như thế, họ quyết tâm chuyển nhà đến một khu vực an ninh hơn, và được hưởng một nền giáo dục mà theo ông Gibson đánh giá là chất lượng tốt hơn cái khu đầy rẫy dân nhập cư cũ.