Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 19: Chuyến phiêu lưu ở thư viện

Cập nhật lúc: 2025-05-18 04:04:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy là Giselle lại bị ba người bạn nhỏ cho ra rìa một lần nữa. Cô mặc kệ, tập trung cho kế hoạch mò ra Rừng Cấm của mình. Bùa tan ảo ảnh cần thực hành nhiều, nếu ai đứng sát gần cô vẫn sẽ phát hiện ra được. Rồi cần luyện tập bùa khiên nữa.

Tối thứ ba, bọn nhỏ giả vờ làm bài tập như bình thường, xong đợi đến khi cả phòng sinh hoạt chung không còn ai mới mò xuống lại rồi chui ra lỗ chân dung Bà Béo. Đang dùng bùa tan ảo ảnh đứng nép vào tường, Giselle giờ mới biết hóa ra tụi nó sở hữu áo tàng hình, hai đứa vẫn còn nhỏ nên khoác chung một tấm không sao. Lại thầm thở dài con nhà phù thủy thuần chủng giàu sụ.

Đợi tụi nó đi xa, cô mới lẻn ra khỏi góc, chui ra lỗ chân dung, Bà Béo đã đi sang bức tranh khác chơi với bạn rồi, đó là thói quen của bà mà cô phát hiện được sau mấy lần trốn đêm thế này.

Nhưng lần này không hề thuận lợi, mới rẽ sang góc thứ hai cô đã bị mấy con mèo ngao ngao phát hiện, có lẽ chúng đang kêu Bà Mèo đến. Mặc kệ, Giselle tăng tốc chạy nhanh, đến gần cổng chính đã rồi tính.

Nhưng đêm nay thần xui xẻo đã điểm danh cô rồi. Chưa đi đến gần cổng cô đã nghe tiếng con ma Peeves hát véo von, rồi một giọng nam mà cô nhớ hình như là thủ lĩnh nam sinh nhà Hufflepuff, người mà cô đã từng đi ngang qua lúc trốn đêm lần đầu tiên: “Peeves mi đừng hát nữa, nhức đầu quá.”

Không thể tiến lên, cũng không thể quay lại đường cũ, có lẽ Bà Mèo đã có mặt ở đó rồi, Giselle do dự một hơi, thôi đành đi đến thư viện xem thử sao.

Đường đến thư viện bất ngờ (hoặc cũng không bất ngờ) là chẳng có chướng ngại nào. Gần đến hành lang cửa thư viên, Giselle dừng lại, thở sâu để giữ mình tỉnh táo, rồi gia cố bùa giảm âm ở chân, gia cố bùa tan ảo ảnh rồi mới tiến đến. 

Cửa thư viện không khóa, cô đẩy vào dễ dàng, có lẽ ai đến trước đã phá khóa hết rồi. Men theo từng chồng sách cao ngất, cô thấy văn phòng của bà thủ thư tối om, chỉ còn lại ánh sáng leo lắt hắt ra từ ánh trăng chiếu lên cửa sổ.

Đã quá thuộc địa hình thư viện, cô đi nhanh đến khu vực hạn chế. Ban ngày khi đi ngang qua đây, Giselle lấy làm kỳ lạ vì nó chỉ được ngăn cách bằng một rào chắn dây hết sức sơ sài cùng một cái biển hiệu “Hạn chế”, như thể ai muốn vào mà thấy cái biển cấm đoán như vậy tội lỗi trỗi dậy sẽ quay đầu lại không vào nữa.

Nơi đây ban đêm càng có vẻ rùng rợn, ánh sáng từ mấy ô cửa kính đã không thể chiếu rọi, màn đêm u ám làm mọi thứ nhuốm thêm màu huyền bí.

Giselle muốn dùng bùa Lumos nhưng không dám, chỉ có thể lần mò trong bóng đêm, nhưng “cạch cạch” hai ba tiếng vang lên sát bên tai làm cô giật b.ắ.n người, buộc miệng chửi thề “shit”.

Đó là tiếng của mấy cuốn sách tự kêu lên. Chúng không nằm im trên giá mà giật nảy lên khi có người đến gần, kêu lạch cạch vì bị khóa lại, như thể mấy con quái vật bị nhốt trong trang sách muốn phá khóa mà ra. 

“Cạch cạch.”

Tim đập thình thịch, cô dừng xa xa mấy cuốn sách khùng điên đó, gia cố lại bùa giảm âm và bùa tan ảo ảnh rồi mới bước tiếp. Nhưng rồi, hết sức đột ngột, có thứ gì đó bắt chặt đôi vai cô, thứ gì đó đang ra sức gìm cô lại. Có nén tiếng shit thứ hai, Giselle từ từ ngoái nhìn lại, phía sau là một giá sách khác, nhưng chỉ có một cuốn sách trên kệ, nó bị khóa từ bốn góc bằng mấy sợ dây xích nặng nề, nên không thể nảy lên cạch cạch như tụi sách kia. Nhưng nó lại có thể vươn ra hai cái tay hay thứ gì đó tương tự vậy, bám chặt lấy vai cô. Khi Giselle nhìn cuốn sách, như thể có thứ gì đó đang tụ lại thành giọt màu đỏ ngay giữa bìa sách, chỗ giao nhau của mấy cái khóa, màu đỏ ánh lên trong đôi mắt màu nâu sẫm của cô.

Trong một sát na nào đó, Giselle dường như có cái xúc động muốn mở xích giải thoát cho cuốn sách, nhưng ý định đó chưa kịp thực hiện thì đã nghe “rầm” một cái, cửa thư viện mở ra, nhiều bóng người bước nhanh vào. 

Đèn trong thư viện dần thắp lên khi những bóng người tiến đến nhanh hơn, Giselle chỉ kịp lách mình vào góc khuất tầm mắt nhất, hi vọng bùa tan ảo ảnh của mình đủ hiệu quả.

Chỉ nghe tiếng giáo sư Conner vang lên lanh lảnh: “Không thể tin được, thật không thể tin được!” Họ dường như đi xuống cầu thang rồi nhanh chóng lên lại, kèm thêm nhiều tiếng chân hơn.

“Thật không thể tin được! Đột nhập khu vực cấm lúc nửa đêm! Các trò nghĩ đây là chuyến phiêu lưu mạo hiểm à?”

“Thưa giáo sư, thưa giáo sư, đó là do Dietrichson và Steffensen! Tụi em chỉ đi theo tụi nó thôi!” tiếng nhóc Nol phân trần.

“Tự bọn mi đi theo thì có! Đừng đổ thừa bọn tao, Rogers!” nhóc Steffensen bực tức.

“Vậy trò nói xem, hai trò làm gì ở đây hở Steffensen?”

“Tụi em chỉ tò mò thôi ạ, định xem thử khu vực cấm có gì thôi,” theo một góc độ nào đó nhóc Nol đã đoán đúng.

“Tụi nó nói láo! Tụi nó định lấy cái gì đó ở khu vực cấm thưa giáo sư!” Matt la lên.

“Lấy cái gì là lấy cái gì? Burrows mày đừng ngậm m.á.u phun người! Mày thấy tụi tao lấy cái gì chưa?” Dietrichson nạt lại.

“Trò lấy trộm chất nhầy của Flobberworm trong kho độc dược của tôi mấy nay phải không Dietrichson?” giọng giáo sư Morton chủ nhiệm nhà Slytherin.

“Thưa thầy, em...” Dietrichson ngập ngừng.

“Trò lấy trộm chất nhầy của Flobberworm để pha chế thuốc ngủ, tẩm thuốc vào bánh mật cho con ch.ó hai đầu ăn,” ông giáo nói tiếp, “thuốc ngủ không phải ngày một ngày hai có thể chế được, cho thấy đây cũng không phải kế hoạch nhất thời. Và hơn nữa, sao trò biết ở dưới này có con ch.ó hai đầu nếu chỉ xuống đây chơi lần đầu?”

“Thưa giáo sư...”

“Vậy tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý rằng năm trò đây đều vi phạm nội quy nghiêm trọng! Ba trò Burrows, Rogers, Parsons lần trước đã bị phạt vì vi phạm giờ giới nghiêm nhưng lần này lại tái phạm, trừ mỗi trò 30 điểm!”

“Giáo sư Conner” “Thưa giáo sư” “Tụi con...” ba nhóc la oai oái.

“Không xin xỏ gì hết! Tại sao khi biết có âm mưu đột nhập thế này các trò không báo lại với các giáo sư hả, mà tự ý đi theo? Định chơi trò cảnh sát phá án hay sao? Tôi thấy đó là còn nhẹ đó!” 

Rồi bà giáo nói tiếp: “Còn hai trò Slytherin tôi nghĩ giáo sư Morton có thể quyết định hình phạt cho hai trò.”

“Steffensen cũng là vi phạm lần hai, trừ 30 điểm, còn trò Dietrichson trộm nguyên liệu trong phòng giáo viên, bào chế thuốc trái phép, xâm nhập khu vực cấm của thư viện, trừ 60 điểm!” 

Nghe thế tụi sư tử im re, so với giáo sư Morton thì giáo sư Conner còn “hiền” chán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-19-chuyen-phieu-luu-o-thu-vien.html.]

“Tôi nghĩ nên phạt cấm túc cả năm trò trong một tuần nữa, thưa các giáo sư.” Giọng Bà Mèo vang lên, giọng nhỏ nhẹ mềm ấm như mèo. Thật khó để mà hình dung giọng này có thể răn đe tụi học trò, nhưng thực tế ai cũng có vẻ sợ bà.

“Nên vậy, nên vậy. Và bây giờ, tôi và giáo sư Morton sẽ hộ tống các trò về phòng sinh hoạt chung. Hy vọng kinh nghiệm tối nay đủ để các trò ghi nhớ suốt bảy năm học.”

Rồi tiếng bước chân đi xa dần, xa dần, đèn thư viện dần tắt, cả không gian lại rơi vào bóng tối vô tận. Mặt trăng đã khuất lặn sau những đám mây, không còn ánh sáng hắt vào cửa sổ, không gian dường như lại càng tối hơn.

Giselle vẫn đứng im ở chỗ trốn không nhúc nhích, sợ là sẽ có người quay lại kiểm tra xem còn ai lẩn trốn quanh đây không. Bùa tan ảo ảnh đã tan mất, Giselle niệm chú tạo bùa lại, rồi bùa giảm âm vào chân, lắng nghe tiếng động, không thấy gì, cô mới từ từ di chuyển. Nhưng cô không di chuyển về phía cửa ra vào, cô lại di chuyển đến hướng cầu thang khi nãy mà tụi nhỏ đã xuống.

Giselle quyết định sẽ khám phá tiếp hành trình dang dở này, cô vẫn nhớ mình muốn tìm sách về dòng chảy pháp lực ở khu vực hạn chế, nhưng nếu vào khu vực cấm thì càng tốt hơn. Nhưng tối quá không thấy gì hết, Giselle đánh liều niệm bùa thắp sáng.

“Lumos.”

“Lumos.”

Và rồi hai đứa nhỏ với hai cây đũa phép phát sáng đứng trợn mắt ngó nhau. Kẻ đối diện một tay cầm đũa phép một tay tháo áo tàng hình, tóc bạch kim giữa màn đêm vẫn chói sáng như thường. Nó nói: “Bùa tàng hình của cậu tốt quá nhỉ.”

“Còn áo tàng hình của cậu chắc là loại tốt nhất.” Thật ganh tị, nhà giàu sướng thật, trong khi mình luyện bùa biết bao lâu mới được, ấy là còn nhờ vào linh hồn người trưởng thành nữa ấy chứ.

“Chắc ba đứa kia không biết là cậu đi theo nhỉ.” Môi mỏng khẽ thì thầm.

“Còn hai đứa kia biết chắc là còn có cậu phải không.” Hóa ra là vậy, hai thằng nhóc kia chỉ để “tung hỏa mù” thôi, nếu qua được thì tốt, còn nếu không thì vẫn còn nhóc này chờ ở đây như cô. “Ai chỉ mấy cậu cái trò ranh ma này vậy?” 

“Đoán xem,” mặt vênh lên. Rồi nó hỏi tiếp: “Cậu muốn tìm gì ở đây?”

“Chứ cậu muốn tìm gì?”

“Thôi được, muốn tìm gì thì đi nhanh lên, không chắc các giáo sư có quay lại kiểm tra một vòng nữa không.” Rồi nó quay đầu đi tiếp xuống cầu thang, Giselle theo sau.

Cầu thang không dài, bên dưới là một căn hầm giống như hầm chứa đồ, có vẻ hơi yếm khí, một con ch.ó to đùng đang nhắm mắt ngủ. Dưới ánh sáng từ đầu đũa phép, kích thước con ch.ó đen to lớn lạ thường, hơi thở phì phò và làm người ta ấn tượng nhất là có tận hai cái đầu chó đang nằm gác lên chân.

Thuốc ngủ của nhóc Dietrichson thật hiệu nghiệm, Giselle nghĩ thầm khi tụi nó đi ngang qua con chó. Phía sau đó là một cánh cửa đang đóng kính nhưng không khóa. Có lẽ người ta nghĩ mình con ch.ó thôi là đã đủ canh gác rồi, hoặc giả, nếu ai có khả năng lần mò tới được đây thì không có bùa khóa nào mà không mở được nữa.

Sau cánh cửa lại là một căn phòng khác, rộng hơn, trần cao và thoáng hơn. Dưới ánh sáng đầu đũa, cô thấy trong phòng có vài dãy giá sách, vài cái tủ đựng và tủ trưng bày, với một vài cuốn sách kỳ lạ để rời rạc nhau.

Nhưng không nghe tóc bạch kim định nói gì, một cảm giác kỳ lạ như thúc ép, như kêu gọi Giselle đi đến một cái bàn con trong góc. Cảm giác nôn nóng như lúc không tìm được cây đũa phép trong Tiệm đũa Dimitriadis khi trước, pha trộn với cảm giác hôn ám giống như cuốn sách ở khu vực giới hạn khi nãy.

Không có gì cản trở đường Giselle đi đến cuốn sách đặt trên cái bàn đó cả. Cũng không có gì cản lại khi cô cầm cuốn sách lên, mỏng dính, đen thùi lùi, nhỏ như một quyển sổ tay thường dùng. Và rồi khi cô vừa mở trang đầu tiên ra, Lumos trên đầu đũa tắt ngắm, không gian chìm trong bóng tối, nhưng trong mắt Giselle, cô nhìn thấy một luồng sáng vừa đỏ vừa xanh lửa ma trơi chảy ra từ trong quyển sách, xoáy tròn thành cơn lốc rồi bay thẳng vào mắt trái cô.

Đến khi dòng sáng đỏ xanh đó chảy hết vào trong mắt, cơn hôn ám nãy giờ mới kết thúc, Giselle như lấy lại được quyền điều khiển cơ thể mình, cô giật mình buông rơi cuốn sách, nó rớt xuống bàn đánh cạch.

“Lumos!”

Bên cạnh sáng lên, là tóc bạch kim đi đến, nó hỏi, cô như nghe ra cảm giác lo lắng của cậu nhóc: “Này, cậu không sao chứ? Khi nãy tại sao Lumos lại tắt vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”

“Tớ cũng không biết chuyện gì nữa,” cô trả lời thật.

“Đây là cái gì?” ý hỏi cuốn sách đang ở trên bàn. “Tớ không biết, đang muốn cầm lên xem thì đèn tắt.” Đây cũng là lời thật.

Tóc bạch kim cầm quyển sách nhỏ lên, lật xem, toàn là những trang trắng tinh không có nội dung gì. Thật kỳ lạ. Hoặc có thể nội dung trong đó đã chui vào mắt mình rồi, Giselle nghĩ.

“Cậu muốn tìm gì thì nhanh lên đi.”

Tóc bạch kim đi quanh phòng một vòng, cầm lấy một quyển sách cũ xì đặt ở trên tủ, lại lấy ra một quyển sách trong người đặt cạnh bên, cầm đũa phép niệm lầm rầm gì đó, quyển sách mới biến thành y hết cái kế bên. Cậu nhóc để lại cuốn sách giả, nhét cuốn sách thật vào người.

Giselle bắt đầu thắc mắc: “Không ai ếm bùa bảo vệ gì cả à? Sao để mình lấy đi dễ dàng vậy?”

“Vì cái phòng này chỉ để đánh lừa thôi. Khu vực cấm thực sự không nằm ở thư viện.”

Ơ ơ... Giselle đớ người, hóa ra là vậy. Người ta chỉ làm giả thế thôi, để vài cuốn sách có vẻ cấm vào đây, để thêm con quái thú hung dữ canh gác để lừa phỉnh. Hay thật.

“Vậy sao cậu biết được?” Giselle buộc miệng hỏi, rồi ngay lập tức thấy mình thật ngu ngốc. Đâu phải tự nhiên ai nghe tới cái họ Montgomery cũng sợ sệt đâu. Haizzz, mình vẫn còn ngây thơ với thế giới này quá.

Nhưng biết thế nào đây, khi kiếp trước cô cũng chỉ là người bình thường, những người giàu có cô quen biết đã không tính là nhiều, còn giới chóp bu, giới tinh hoa, những nhà giàu nhiều đời, những người thực sự chi phối thế giới, cô nào có thể tiếp xúc đến.

Tóc bạch kim không trả lời câu hỏi mà giục: “Nhanh đi về thôi.”

Chặng đường về không có trở ngại nào.

Loading...