Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 17: Bà Mèo
Cập nhật lúc: 2025-05-18 04:00:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến ăn trưa hôm sau cô mới biết tại sao tối qua mình lại thoát nạn: vì khi ấy các giám thị đang đi bắt một nhóm phá nội quy khác rồi nên đã không nghe được tiếng bùa phép b.ắ.n nhau quá xa ngoài tận bìa rừng.
Còn đám bị bắt, chỉ có thể nói xui cho chúng nó, bọn nó đang lảng vảng đâu đó gần phòng học bùa chú, thì bị tiếng mấy bộ giáp va chạm loảng xoảng làm giật mình, chưa kịp quay đầu chạy thì gặp con ma Peeves bay tới.
“Mình mà biết ai làm cho mấy bộ giáp đó kêu lên là mình đ.ấ.m cho nó một trận liền.” Nhóc Nol ủ rũ, nó đã thám thính tình hình hết cả tuần, chắc chắn là bốn bộ giáp góc phòng bùa chú không-có-phép nên mới đi đường đó, ai nào ngờ...
Giselle tỉnh rụi ăn salad cá hồi.
“Còn con ma Peeves quỷ quái nữa, tụi mình còn chưa kịp làm gì mà nó đã đổ vạ tụi mình mò ra khỏi tòa lâu đài rồi.”
“Vậy các cậu bị phạt như thế nào?” Cô hỏi, hơi thấy tội tội khi thấy vẻ mặt buồn bã của hai nhóc sư tử.
Tối qua tổng cộng có năm đứa bị bắt, Matt Nol nhóc Steffensen nhà rắn thì không nói, điều bất ngờ là có cả 2 đứa nhà Ravenclaw là Ive và thằng nhóc Declan Sampson.
Cô vẫn không hiểu tại sao lại hình thành tổ đội năm người bị phạt này, nhưng thôi kệ, không phải chuyện của mình, ăn một miếng bánh mì đen nướng vậy.
“Bị phạt lau qua hết tất cả cầu thang của trường một lần, không dùng phép thuật,” Matt đáp, cậu cũng ủ rũ không kém.
“142 cái cầu thang! 142 cái đó! Tin được không! Merlin của tôi ôi, chắc cái lưng tôi gãy mất quá!” Nol kêu than.
“Lau cầu thang! Tin được không! Tao mà phải lau cầu thang á, cái công việc hạ đẳng chỉ bọn gia tinh mới làm!” Bên dãy nhà Slytherin cũng vọng đến tiếng thằng nhóc Steffensen la ó. Nhưng nó phản đối cũng không thể làm gì, đó là hình phạt của giáo sư chủ nhiệm nhà nó mà, ông giáo có vẻ xử phạt công minh.
“Nhưng năm đứa chịu phạt chung mà, chia ra mỗi đứa lau 28 29 cái thôi...” Một chị lớn an ủi.
“Vẫn là 29 cái cầu thang” Nhóc Nol gục xuống bàn.
“Nhưng mà tại sao tụi em lại ra ngoài vào giờ đó vậy? Còn kéo theo hai đứa Ravenclaw nữa?” Một anh năm 4 hỏi. Ôi may quá cám ơn anh hỏi dùm, cô cũng ngồi tò mò nãy giờ mà nhịn không hỏi đây.
“Thằng Steffensen không phục vụ bị em đánh trên tàu, nó nói em ra tay trước lúc nó chưa chuẩn bị, nên hẹn em ra đấu tay đôi lại” Matt đáp.
“Em đi theo làm Đệ Nhị Nhân của Matt” Nol tiếp, nó hào hứng trở lại khi kể câu chuyện chiến đấu anh dũng của mình, “còn thằng Declan Sampson làm Đệ Nhị Nhân của Steffensen, còn Ive thì nghe tụi em hẹn nhau nên đi ra cản lại.”
“Mé, bây chơi lớn dữ, mới năm nhất bày đặt đấu tay đôi.” Mấy anh chị lớn bình luận.
Đúng rồi đó, hãy sống chan hòa với nhau đi, giờ đang thời bình mà đánh đ.ấ.m gì, đừng kích hoạt cốt truyện được không, ít nhất cho cô sống yên ổn 7 năm đi.
Cô bé Ive sau vụ này đã bị huynh trưởng kéo về lại dãy bàn Ravenclaw không cho ngồi ăn chung với đám sư tử nữa. Nhưng đó chỉ là thử thách nho nhỏ đối với tình bạn đã khăng khích của tụi nó, bọn nhỏ vẫn đi chung trên mọi nẻo đường khắp lâu đài cổ kính này.
Tháng 11 đến, Hogwarts phủ tuyết trắng xóa, tụi nhỏ mặc thêm khăn choàng cổ của nhà mình khi đi học, đeo thêm ủng đi tuyết và găng tay ấm khi chơi chọi tuyết cùng nhau ngoài sân trường. Mấy con mèo ít đi lang thang hẳn đi, chúng nằm dài lim dim quanh nơi nào có lò sưởi của tòa lâu đài, chui vào phòng sinh hoạt chung của bốn nhà để tìm hơi ấm. Rồi mèo hoang hay mèo thú nuôi của bọn học sinh cũng như nhau, cuộn tròn ở hàng hà những cái ổ mèo được mấy con gia tinh để sẵn khắp mọi nơi.
Mèo hoang ở Hogwarts nhiều đến nỗi không đếm xuế, mà không thể gọi chúng là mèo hoang được, những con mèo vốn là thú cưng của học sinh, rồi chúng đi lạc hoặc bỏ đi, sống quanh quẩn tòa lâu đài, rồi sinh sôi nảy nở thêm những lứa mèo khác. Các giáo sư chẳng thấy có vấn đề gì với đám mèo, vì chúng vốn là sinh vật nhạy cảm với phép thuật có số má, đã là bạn đồng hành của phù thủy pháp sư từ thuở khai sinh của ma thuật. Bọn mèo hiện diện quanh tòa lâu đài càng làm tăng thêm bầu không khí ma thuật nơi đây. Chúng được gia tinh cho ăn, chải lông, được học sinh vuốt ve ôm ấp và đôi khi chúng trở thành bạn học nằm nghe giáo sư giảng bài cho đám phù thủy nít trong các giảng đường.
Đám mèo còn trở thành trợ thủ giám sát tòa lâu đài đắc lực cho Bà Mèo, giám thị của trường. Bà là Hóa Thú Sư, phù thủy có thể tùy ý biến mình thành một con vật nào đó và biến trở lại thành hình người. Dưới lốt thú, họ vẫn giữ được hầu hết khả năng suy nghĩ của con người, cùng với nhận thức rõ ràng về bản thân và trí nhớ đầy đủ.
Hóa Thú Sư là trình độ cực cao trong thuật biến hình, vô cùng phức tạp, khó có thể thực hiện. Như bọn nhỏ năm nhất học biến que diêm thành cây kim đơn giản còn chưa xong, nói gì đến chuyện tự biến mình thành một động vật nào đó.
Bà Mèo sở dĩ được gọi là Bà Mèo vì hình dáng thú của bà là một con mèo Himalaya mày kem nâu vô cùng kiêu kỳ. Bà thường dùng hình dáng thú của mình đi tuần tra khắp các hành lang quanh trường, nhiều đứa không để ý sẽ dễ nhầm lẫn bà là một con mèo bình thường khác đang quẩn quanh đâu đây, và rồi bùm một phát, bị bà hiện hình làm giật b.ắ.n mình.
Tụi lớp lớn còn đồn thổi rằng đám mèo hoang xem bà là lãnh đạo của chúng, chúng hỗ trợ Bà Mèo đi tuần và rồi kêu méo méo báo hiệu, một loại ngôn ngữ mà chỉ giống loài mèo mới hiểu được. Có vẻ như từ khi Bà Mèo về làm giám thị thì tỷ lệ tụi học trò vi phạm nội quy đã giảm đi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-17-ba-meo.html.]
Còn Giselle thì nghĩ, tại sao Bà Mèo lại làm giám thị ở trường? Một công việc mà, trong mắt nhiều phù thủy thuần chủng, cũng bị xếp vào loại “hạ đẳng” như người gác cổng trường. Theo số liệu có chưa đến 1/1000 phù thủy là Hóa Thú Sư và vì thế, Hóa Thú Sư vốn được trọng vọng, dễ dàng tìm được những công việc đúng chuyên môn hơn. Chẳng hạn như làm giáo sư môn Biến Hình?
Cô đem thắc mắc đó hỏi chị huynh trưởng Oda Lemonier, tóc bob vàng cá tính, mang vẻ đẹp tinh anh của một người thanh niên xông xáo.
“À, à, cái đó, thật ra cũng có nhiều đồn thổi...” Chị úp mở để đám nhỏ nín thở mà lắng nghe, tụi nó đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung, bên cạnh lò sửa cháy bập bùng, mấy con mèo nay đổi tính cho phép bọn trẻ nít loài người vuốt ve bộ lông của chúng.
“Lúc chị còn năm 2, chị nghe huynh trưởng khi đó kể lại, rằng Bà Mèo vốn muốn xin dạy Biến Hình, mà khi đó đã có Giáo sư Norman dạy rồi. Cô hiệu trưởng nói là không còn vị trí nào trống ngoài chức vụ giám thị. Ông giám thị trước không làm nổi nữa vì đau nhức toàn thân, ổng đã dành nửa đời để rượt đuổi đám học trò vi phạm nội quy rồi. Thế mà Bà Mèo cũng chấp nhận làm giám thị đó chớ!”
“Nhưng sao mà bả muốn làm ở Hogwarts dữ vậy? Đi chỗ khác kiếm việc cũng được mà?” Một đứa nhóc hỏi, nó ngó chừng con mèo trên đùi để chắc chắn đó không phải là bà giám thị hóa hình.
“Vì bả thích Giáo sư Norman chăng? Mà giáo sư không thích bả nên bả từ yêu sinh hận muốn đi theo ám giáo sư suốt đời?” Anh Eli tóc đỏ chen lời, anh nhảy tót từ tụm chơi bi Gobstones bên góc kia sang tụm nhiều chuyện bên góc lò sưởi này.
“Anh nói linh tinh cái gì vậy! Hay ai ám bùa ba láp ba xàm lên anh rồi?” Chị Eda trợn mắt. Ngó chừng không chỉ mình chị trợn mắt, cả đám ngồi nghe chuyện đây cũng mắc nghẹn không khí trong cổ. Ảnh nghĩ ra cái câu chuyện tình lâm li bi đát gì thế này.
Chị Oda cố nín cười, kể tiếp: “Thật ra cũng là một drama tình ái đấy. Nghe bảo là vì Bà Mèo theo đuổi chú Tigran Takumi, người giữ khóa của trường, theo đuổi sao đuổi vào tận trường làm giám thị luôn.”
“Đấy, biết ngay là vì chuyện tình củm mà!” Eli đắc chí, chị Eda vẫn trợn mắt.
Cái tin Bà Mèo theo đuổi người giữ khóa mặt đầy vết sẹo chằng chịt làm tụi nhỏ hết hồn. Tụi năm nhất vẫn chưa quên cảnh nhìn thấy gương mặt ghê sợ đó leo lắt dưới ánh đèn dầu. Nhưng ngoài lần gặp gỡ đầu tiên ấy, chúng không còn dịp gặp người giữ khóa nữa, chú Takumi thường chỉ sống trong căn lều bảo vệ gần bìa Rừng Cấm, đi tuần quanh mép ranh giới của trường và giúp chăm sóc vườn tược bãi cỏ. Những cái cây khắp khuôn viên trường là do chú chăm bẵm, bãi cỏ cắt tỉa đúng mực cũng là nhờ bàn tay chú, hoặc là nhờ cây đũa phép của chú.
Chuyện vãn, Giselle bỗng nhiên nhớ lại vào đêm Halloween, chỗ cô và tóc bạch kim so đấu phép thuật rất gần căn lều của người giữ khóa, đáng lẽ ra chú ấy phải phát hiện ra hai đứa nó rồi, chứ không phải để chúng bình yên đi lại vào trong tòa lâu đài.
Hoặc giả, khi ấy chú không có ở trong chòi? Mà nếu không trong chòi thì chú ấy đi đâu? Việc gì quan trọng đến nỗi để người gác cổng phải bỏ phiên gác của mình?
Hmmm mình có nên điều tra tiếp không ta? Giselle nghiêng về phía phủ định, cô thấy mình không việc gì phải chõ mũi vào mấy chuyện không liên quan, lần đó không bị bắt gặp là may lắm rồi. Chứ nếu bị bắt, Giselle không biết cả trường sẽ nghĩ thế nào khi biết tin cô với thằng nhỏ Montgomery vung vẫy đũa phép giữa đêm khuya khoắt như vậy.
Thôi kệ đi, không phải chuyện của mình... Tò mò hại c.h.ế.t con mèo...
Nói nào ngay, Giselle còn nhiều việc phải làm với kế hoạch thực hành bùa chú của mình. Trong lần giao đấu đêm Halloween ấy, cô gần như đã đem hết những phép mà mình thành thạo ra dùng, ấy là chưa kể thằng nhỏ mới 11 tuổi và nó dừng không đánh tiếp, chứ rõ ràng là nó còn nhiều món bài tủ lắm. Giselle phải luyện thêm nhiều, đọc nhiều, thu nạp kiến thức phép thuật và thực hành những bùa chú mạnh mẽ để có thể bảo vệ mình.
Vì thế, càng cấp thiết là phải tìm được một nơi nào đó kín đáo, bí ẩn, chỉ riêng mình cô biết, để có thể tự do luyện tập. Chứ phòng tự thực hành đã không còn thích hợp nữa, đến giữa năm học rồi, tụi học sinh lớp lớn bắt đầu kéo nhau vào thực hành, tình trạng đầy phòng thường xuyên. Mà nếu không đầy, thì cô cũng không thể luyện bùa trong căn phòng chung mười mấy con người được.
Giselle vẫn đi lang thang giữa đêm, tự lấy lý do là tập bùa tan ảo ảnh đến khi nào thành thục, cảm giác Euréka chưa thấy đâu, nhưng lý do thực là vì không ngủ được, mà ngồi mãi trong phòng sinh hoạt chung, cô thấy mình sẽ lại rơi vào cơn tự mặc và tự hại tiếp.
Cô tập trung đầu óc vào bùa tan ảo ảnh, rồi đ.â.m ra nghi ngờ thuyết Euréka của mình là có thật không, hay chỉ do cô tưởng tượng? Hay nó chỉ xuất hiện với mỗi phép biến hình, biến que diêm thành cây kim thôi còn bùa chú thì không như vậy?
Tra cứu vấn đề này ở thư viện cũng không giúp ít gì. Số lượng sách đồ sộ ở thư viện Hogwarts lại không có mấy cuốn sách nói về cảm giác ma lực. Biểu hiện của một phép thuật thành công là kết quả của nó, xét từ mức độ hoàn thiện của kết quả. Ví như muốn biến cái bàn thành con heo, thì kết quả là con heo có giống thật không, nó có phải là con heo không, nhìn từ con heo để đánh giá mức độ hoàn thiện.
Không thấy các phù thủy pháp sư lỗi lạc nhắc gì đến cảm giác ma lực, nhắc gì đến một xúc cảm gì đó khi phép thuật sắp b.ắ.n ra, khi kết quả còn chưa có. Nhưng cô rất rõ ràng mình đã cảm nhận được điều đó trong lần biến que diêm thành cây kim toàn vẹn đầu tiên. Chỉ mới vẫy đũa phép thôi cô đã có cảm giác đoan chắc rằng phép thuật này chắc chắn sẽ linh nghiệm, chắc chắn là làm đúng.
Rồi cảm giác cây đũa phép an ủi cô trong đêm đầu tiên ở trường nữa, nó như thể con Tèo kêu lên rúc rúc mỗi lần bay đến giao thư cho cô, nhưng Tèo là vật sống, là động vật có thể biểu cảm, còn cây đũa chỉ là vật vô tri...
Nhưng ít ra nó không vô tri với cô.
Có lẽ mình nên hỏi các giáo sư, nhưng hỏi ai bây giờ? Cô không quen ai trong dàn giáo viên của trường, và cũng đâu thể tự nhiên đến hỏi vấn đề này, một vấn đề mà ngay cả sách trong thư viện cũng không đề cập đến.
Mà khoan, sách ở thư viện chắc gì mình đã đọc hết. Còn sách nào chưa đọc không? Trong khu vực hạn chế! Sách trong khu hạn chế phải có thư chỉ định cho phép của giáo sư mới có thể mượn, và tụi năm nhất năm hai đọc sách bình thường thôi đã không hết, cần gì phải dùng đến sách hạn chế.
Vậy thì lẻn vào?
Giselle không thích mấy vụ vi phạm nội quy chút nào, việc đi lang thang giờ giới nghiêm cô tự cho mình lý do là vì mất ngủ, nhưng cô không muốn làm trái những quy định khác của trường. Cô là người trưởng thành, cô hiểu rõ người ta sinh ra quy định luật lệ đã để uốn nắn hành vi sao cho đúng mực, còn nội quy của Hogwarts là để ngăn cho bọn trò nhỏ tự làm gì gây hại cho mình.