Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 16: Trận đấu đầu tiên

Cập nhật lúc: 2025-05-18 03:59:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông bà Gibson vẫn gửi thư cho cô đều đặn, anh Hai cũng vậy, luôn gửi kèm cho cô vài tấm ảnh chụp, có khi là chụp cảnh đâu đó mà anh thấy đẹp, có khi là mấy tấm bạn chụp cho anh khi anh đang chơi bóng, có tấm chụp chung với anh Will chị Bella. Cô cũng muốn chụp ảnh gửi cho cả nhà xem, nhưng không biết ở đâu có thể chụp được, không biết họ có nhìn thấy người trong ảnh chuyển động không.

Đến tuần thứ hai của tháng 10, Giselle nhận được một phong thư thật to, thư của ba má, không có thư của anh Hai nhưng có đến mười mấy tấm hình chụp anh trong trận Chung kết Bóng rổ bán chuyên dành cho thanh thiếu niên toàn quốc. Đội của anh giành cúp bạc, bức anh Hai ghi bàn, bức anh giơ cao chiếc cúp bạc cùng đồng đội, bức anh chụp với ba má đến cổ vũ, ông bà Gibson đều cười hạnh phúc, bức anh hôn chị Bella trên sân.

“Anh cậu thắng trận gì à Selly?” Matt hỏi khi thấy cô ngó tấm ảnh nãy giờ, cậu nhóc vẫn ngồi cạnh cô như từ lúc mới vào nhà, rồi đến Nol rồi đến Ive. “Ừa cúp bạc, hạng nhì á, giải bóng rổ bán chuyên toàn quốc,” cô đưa tấm ảnh Hai cầm cúp ăn mừng cùng đồng đội cho cậu bé xem.

“Bóng rổ à, mẹ tớ hình như có sách về bóng rổ, dân Muggle thích lắm thì phải.” Mẹ cậu nhóc là phù thủy gốc Muggle nhưng mất rồi, cha mẹ mất, cậu sống cùng cha đỡ đầu.

“Bóng hả? Là trái bóng này hả? Có một trái thôi hả mà biết bao nhiêu đây người dành?” Nol hỏi.

“Trời ơi bóng rổ là một trong những môn thể thao Muggle yêu thích nhất đó! Cậu thì biết gì! Như cậu thì chẳng bao giờ chơi bóng rổ được đâu.” Ive giật tấm ảnh, xuýt xoa: “Anh cậu đây hả Selly, trời ơi siêu cấp đẹp trai! Chuẩn ngôi sao bóng rổ luôn! Ôi cậu có anh sướng thế!”

Cô bé dẫu môi ước ao, Giselle nghĩ, đúng là mình sướng thật, ơn trên đối tốt với mình quá. Hai cô bé Amy và Linda cũng bu lại nghía tấm ảnh, lại chu choa khen anh cô. Giselle thấy buồn cười quá, chắc phải viết thư kể cho Hai nghe mới được.

Halloween là lúc Giselle quyết định cuộc dạo chơi đêm tối của mình bắt đầu. Cô đã ở trường hai tháng, đã đi dọc nhiều hành lang, cầu thang, khắp các ngõ hẻm và luồn qua những bức tranh, chung quanh sảnh đường và phòng sinh hoạt chung Gryffindor cô đã thuộc, cô muốn bắt đầu chuyến phiêu lưu kích thích mạnh hơn.

Tụi nhỏ chơi Halloween đến khuya, chơi với mấy con ma suốt ở sảnh đường rồi kéo về phòng sinh hoạt chung, tụi nó chơi bài phù thủy, cờ phù thủy, chơi bi Gobstones. Giselle không muốn chơi cùng tụi nhỏ, cô cũng không quen tụi lớp lớn hơn, cô thường ngồi riêng đọc sách trên phòng ngủ khi hai cô bé cùng phòng còn mải chơi, và rồi lẻn xuống phòng sinh hoạt chung khi không còn ai hết, ngồi đọc sách đến gần sáng buồn ngủ mới lên lại. 

Nhưng đêm nay là đêm đặc biệt, cô đã thử luyện thầm bùa tan ảo ảnh nhiều lần, khi không có ai, khi trong phòng tự học ít người nhất, có vẻ như không ai chú ý đến cô. Đến 1h sáng, tiếng chuông vọng xa từ tháp chuông, phòng sinh hoạt chung mới lắng lại. Đợi hai cô nhóc buông rèm ngủ, tụi nó quăng mình lên giường là ngủ, cô thầm niệm trong lòng bùa giảm âm vào chân, rồi nhẹ nhàng mở cửa leo xuống lại phòng sinh hoạt chung. Đứng trước cái hầm chui ra chân dung Bà Béo, cô niệm thầm bùa tan ảo ảnh, chưa tập niệm không phát ra tiếng được.

Disillusionment Charm được dạy trong năm thứ 5, nhưng cũng có trong nhiều cuốn sách bùa chú tổng hợp, có hai cách niệm chú cho hai cách dùng. Một là muốn tự biến mình thành tắc kè hoa, hai là muốn biến người hoặc vật khác thành tắc kè hoa. Lần này cô muốn tự biến mình thành tắc kè hoa, cô xoay đũa phép xung quanh mình theo động tác như đang quấn thân thể trong dây thừng. Lần đầu tiên, thân mình cô vẫn còn rõ nét. Lần thứ hai, thân mình cô đã tệp màu với màu gỗ quanh cái lỗ chui, nhưng vẫn còn nhìn thấy. Lần thứ ba, tệp màu nhưng nếu đi sang bức tường trắng kế bên thì vẫn vậy. Lần thứ tư, đã đổi sang trắng tệp màu tường, nhưng tới cái ghế bành đỏ thì lại hiện.

Tắc kè hoa, tắc kè hoa, quấn dây thừng quanh mình. Đến lần niệm chú thứ 17 thì có vẻ đã giống tắc kè hoa rồi, dù cảm giác Euréka - vâng cô gọi đó là cảm giác Euréka, chưa đến. Nhưng mình cần nhanh chân lên, 2h sáng rồi. Rồi cô trèo vào cái lỗ chui ra khỏi bức tranh Bà Béo, bà vẫn đang ngủ, khi đi về cần đọc mật khẩu mới là vấn đề.

Giselle đi dọc hành lang, cả trường im thin thít, tiếng chân cô khẽ khàng, cô thấy người mình đổi màu từ màu vàng phết cũ của tường đến màu trắng của những cây cột đá, hoặc nếu đứng giữa không khi, đứng giữa hành lang không có phông cảnh thì sẽ trong suốt luôn, nó có thể ảnh hưởng đến những vật cô đeo theo bên người như đũa phép. 

Thật tuyệt. Nhưng bùa phép của cô chỉ có hiệu lực non 15p, nghĩa là mỗi 12 13p cô lại niệm phép củng cố lại một lần, tiếng niệm thầm nhưng vẫn phát ra âm thanh, vẫn lo sẽ bị giám thị phát hiện. Nhưng Bà Mèo vẫn chưa phát hiện ra thì cô đã gặp một thủ lĩnh nam sinh Hufflepuff đi tuần đêm. Huynh trưởng và thủ lĩnh nam sinh của các nhà sẽ thay phiên nhau đi tuần đêm phụ Bà Mèo giám thị, nhưng không ai biết quỹ tích đi của bọn họ như thế nào, ít ra là cô không biết, nên xui gặp phải.

Giselle nép mình bên trong góc kẹt phía sau bức từng ông phù thủy mập, nín thở chờ người này đi qua, tiếng bước chân xa dần, cô thầm niệm lại chú củng cố bùa rồi mới lách qua khỏi góc kẹt. Hơi sợ, cô nghĩ, mình đi đâu tiếp đây? Cô nghĩ mình sẽ đi đến cửa lớn xong vòng về, có lẽ đêm nay phiêu lưu thế này đã đủ thú vị rồi.

Rẽ qua một góc sắp đến sảnh đường và cổng lớn thì cô lại nghe tiếng con ma Peeves. Cô đứng tim mất 2s khi tiếng nó cao vút lanh lảnh vang lên giữa không gian trống: 

“Có ai đó đâu đây... có ai đó đâu đây... Peeves sẽ mách Bà Mèo, ai đó sắp bị phạt...”

Nhưng không, nó không nói cô, nó đang nói với ai đó, ai đó cũng đang trốn giới nghiêm như cô, ai đó không đáp lại nó. Giselle thở ra lặng lẽ, niệm không lời chú giảm âm vào chân để củng cố bùa rồi mới rón rén bước đến xem. Cổng lớn đang hé mở, ai đó đã đi ra ngoài hoặc mới mở cửa còn đứng đâu đó, con ma Peeves thì bay lơ lửng trước cửa. Nó không bay ra được khỏi tòa lâu đài, nó chỉ đứng trước cửa hé mở hát dọa ai đó mà thôi.

Có thật có ai đó đã đi ra không? Họ đã đi ra chưa hay đi vào lại chưa? 

“Peeves sẽ bắt được, sẽ bắt được, tên vi phạm nội quy, tên tàng hình lẻn lút đâu đây...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-16-tran-dau-dau-tien.html.]

Nó bay qua bay lại nơi đó nãy giờ, nếu có ai ở đó chắc hẳn nó phát hiện rồi, vậy là kẻ tàng hình đã đi ra ngoài, nhưng có thể lúc về sẽ bị phát hiện. Cô cũng muốn đi ra xem, tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo (Curiosity killed the cat), cô biết, mình là người qua đường, cô tự nhắc, nhưng vẫn muốn ra ngoài xem. 

Ồ tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo sao...

Cô đứng nép lại vào góc, bùa tan ảo ảnh vẫn còn hiệu lực, hướng đũa phép b.ắ.n một lực về phía mấy bộ áo giáp cuối hành lang. Bắn lực từ đũa phép đơn giản với ý niệm là thực hiện được, cô chĩa thẳng vào bộ giáp xa nhất, rầm, bộ giáp leng keng kêu lớn.

“À há Peeves đã phát hiện ra ngươi, tên chuột nhắt,” cái bóng con ma bay sượt qua lạnh ngắt như băng, vừa dứt cơn lạnh cô chạy phát ra hướng cái cổng, đến khi lách mình qua cái cổng tiếng con ma cao vút hơn: “Úi chà bị lừa rồi”.

Giselle đang chạy, chạy nhanh tới phía Rừng Cấm, cô vừa làm một chuyện phá luật, cô vừa làm một chuyến phiêu lưu nho nhỏ, cô thấy trái tim mình đập thình thịch, như bọn trẻ con đang chơi rượt đuổi, như bọn trẻ con đang chơi cảnh sát bắt cướp mà cô làm ăn cướp vậy.

Giselle không biết kẻ lẻn ra ngoài là ai, không biết hắn đi đâu, kệ hắn, vẫn đang còn Disillusionment Charm, cô chạy băng băng đạp trên những bãi cỏ mướt sương. Gió thổi lạnh tê tái, còn người cô thì đổ mồ hôi nóng bừng.

Và rồi, cũng đột ngột không kém, cô đụng trúng cái gì đó thật mạnh, rầm, ngã lăn quay, ngã chúi bụi, đau điếng hồn, đau hơn cả lúc trái banh bóng rổ bay trúng nữa, “ui cha”, tiếng một ai khác, cô đụng trúng một người.

Chỉ thoáng thấy trước mặt hiện một bóng người, tay vẫn cầm đũa phép, Giselle bật người dậy, niệm “Flipendo” vào đối phương, vẫy đũa phép thật mạnh làm lực đẩy nó bật ra xa hơn 20m. Dù đối phương là ai đi nữa, từ 20m b.ắ.n phép tới chắc hơi lâu. Cô lấy lại hơi thở, bùa tan ảo ảnh đã hết hiệu lực, bùa giảm âm vào chân cũng vậy, gió thổi phần phật quanh tai.

Lý trí nhắc cô nên tận dụng lúc này để chạy vào tòa lâu đài, có thể đối phương chưa biết cô là ai đâu... nhưng rồi cô vẫn đi tới. Tới bước thứ 5 thì bóng người đó có vẻ như cũng tan phép tàng hình rồi, tóc bạch kim dần hiện ra, ồ tóc bạch kim à, nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm, đằng kia đã niệm: “Everte Statum.” 

Bùa gì đó cô chưa nhớ, nhưng cô biết mình cần làm gì ngay lúc này: “Protego.”

Vùng sáng màu vàng va chạm vào cái quả cầu bảo vệ màu tím, phát ra một tiếng bùm thật mạnh, như thể cú đụng khi nãy vẫn còn đau điếng người.

“Verdimillious,” cô vung cây đũa tiếp xoay vòng, ánh sáng xanh ngọc lục bảo phóng ra từ đầu cây đũa phép b.ắ.n thẳng đến phía đối phương, phóng sượt qua người tóc bạch kim rồi chạm phụt xuống đất. Mặt thằng nhóc trắng bệch, giờ nó mới nhìn thấy ai đã đụng mình.

“Cậu theo dõi tôi à?” Nó nói run run, không biết vì lạnh hay vì đau, chắc là đau, hai lần đụng trúng đau điếng thế cơ mà, cô cũng đang đau lắm đây này.

“Không, tình cờ đi ngang thôi.” Tóc bạch kim vênh mặt, cô còn không tin được cái vụ tình cờ này chứ nói gì nó, nó lụm cái gì đó trên bãi cỏ lên, ồ một tấm áo choàng, chắc là áo choàng tàng hình, nhà giàu sướng thật.

“Vậy cậu tính đi đâu?” Nó đến gần, hỏi.

“Bây giờ về ngủ” Cô đáp, quá đủ cho khuya nay rồi, mấy bùa chú rút hết sức lực của cô rồi, phóng bùa mệt thật, nhưng vui thật, phấn khích, kích thích, nguy hiểm.

“Cậu biết nhiều phép nhỉ.” Nó đi sát bên cô lúc chúng băng qua bãi cỏ quay lại tòa lâu đài: “Ai dạy cậu thế?”

“Tự luyện thôi, sách trong thư viện nhiều mà.” Cô bắt đầu nghĩ làm sao quay lại tòa lâu đài mà không bị phát hiện đây, con ma Peeves chắc vẫn đang canh cửa.

“Ồ, chứ không phải cậu lên thư viện toàn ngủ à?” Giọng trêu tức.

“Tôi còn biết cả Immobulus nữa đấy, muốn thử không?”

Nó nín re, chúng đã đi tới gần cánh cổng lớn rồi. Cửa vẫn hé mở nhưng không biết có thứ gì chờ sẵn không. Nhưng hóa ra chặng đường trở về êm thấm hơn cô tưởng, chúng không gặp con ma Peeves cũng không bị ai bắt gặp cả.

Loading...