Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 141: Ai tính kế ai
Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:55:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ồ nhìn uy tín phết, không ngờ chị còn có năng khiếu ở bộ môn này nữa đó.” Dietrichson cầm ngay lấy một ly: “Và thức uống này tên gì vậy thưa quý cô Beaufort?”
“Irish Eyes,” Amelia Beaufort đáp, nhìn Steffensen với hai nhóc song sinh (thằng ngồi hôn hít đằng xa đã chạy tót lại đây) cầm lấy 3 ly của mình.
Cô nàng cầm lấy ly thứ 5 lên rồi dẫu môi nhìn tóc bạch kim vẫn đang nhắm mắt: “Von à, nể mặt chị chút đi chớ.”
“Phải rồi đó Von, uống đi chớ.”
“Chị Amelia làm cho mày đó, tụi tao chỉ hưởng sái thôi.”
“Chậc chậc ước gì cũng có ai pha chế đồ uống cho tao...” Một thằng song sinh ghẹo.
“Chứ mấy nay ai pha đồ uống cho mày đấy?”
“Cái mặt muốn đánh của mày sao dễ thương đáng yêu như chị Amelia được cơ chứ,” thằng còn lại hí hửng.
“Thôi mà Von,” tóc vàng nũng nịu.
Giselle thấy nam sinh nào mà ở vào vị trí của tóc bạch kim chắc cũng không nhịn được mà uống để cô nàng vui lòng thôi.
Quả nhiên Von mở mắt: “Được thôi,” cầm lấy ly cuối cùng, cả đám giơ 6 chiếc ly lên không trung: “Vì Slytherin!” rồi đồng loạt uống cạn.
“Chà, thật không ngờ...”
“Irish Eyes, đúng là Irish Eyes!”
“Chậc mày thất nghiệp rồi Jac ạ.”
Amelia mong đợi nhìn Von, cậu đáp: “Ngon thật! Chị Amelia từ khi nào biết pha chế hay vậy?”
Bao tử bắt đầu đau, Giselle nghĩ mình nên quay về phòng sinh hoạt chung Gryffindor thì hơn, ăn thêm mấy chiếc bánh bí ngô, uống socola sữa rồi ôm con mèo Nimbus chui vào chăn ấm ngủ vùi cho rồi.
Cô gái mắt sáng long lanh nhìn cậu: “Mấy lần rảnh rỗi nghịch chơi tý thôi, à vẫn còn một món nữa, đợi chị chút nhé.”
Rồi lại bước tới quầy bar, chẳng mấy chốc lại bước ra với một cái khay khác, nhưng lần này chỉ có 2 ly chứa chất lỏng màu đỏ rực như ly whisky lửa khi nãy của nhóc Steffensen.
“Haizzz đúng là tụi mình chỉ được hưởng sái thôi mà.”
Cả đám cười cười lắc đầu rồi đứng dậy dời qua tụ bàn khác, để lại chỗ ghế bành này cho hai người.
Amelia tỏ vẻ ngượng ngùng, đôi má hồng hây hây, đôi mắt long lanh nhìn cậu trai trước mặt.
“Nào thử công thức độc quyền của chị xem nào.”
Giselle nấp sau lưng ghế bành mà Von ngồi, từ góc độ này cô không thấy được biểu tình của cậu như thế nào, chỉ thấy cô gái đối diện yêu kiều dễ thương mong đợi nhìn cậu. Vậy chắc có lẽ không phải chất độc nguy hiểm gì, nhưng rốt cuộc là thuốc gì chứ.
Thấy cậu trai nhìn mình không đáp, Amelia dẫu môi tự cầm lấy ly của mình uống trước: “Rồi rồi chị uống trước vậy.”
Ngay lúc đó Giselle bấm nút công tắc của 3 trái b.o.m khói và 2 trái b.o.m nổ hẹn giờ thả dưới gầm mấy cái ghế bành.
Tiếng nổ đùng đoàng cùng khói bốc lên nghi ngút, đám rắn giật mình la ó đứng dậy, khói mù mịt đúng 1 giây.
Và trong một hành động vô cùng bốc đồng, Giselle không giả vờ đánh đổ ly nước rồi tranh thủ chạy ra khỏi phòng sinh hoạt chung như dự tính, mà cô lại bực bội cầm lấy ly uống ực, trong đầu chỉ nghĩ cậu ta khỏi có cơ hội thưởng thức ly thức uống ngon lành độc quyền của chị Amelia của cậu ta đi!
Nhưng ngay khi vừa uống hết thứ chất lỏng màu đỏ đó, trong khi Amelia vẫn cười nói như thường thì Giselle vô cùng đột ngột lại thấy trời đất quay mòng và rồi... ngất xỉu...
-------------
Cô gái tỉnh lại vì đau đầu. Đầu óc quay mòng mòng, vừa đau vừa chóng mặt, cảm giác mê mê thực thực vô cùng khó chịu mà cô chưa bao giờ trải qua trong đời.
Cô vẫn nhắm mắt để kéo lại tinh thần, khi cơn đau đầu dần qua đi, cảm giác từ thân thể mới truyền đến. Lại là một cảm giác đau đớn mệt mỏi lạ lùng, toàn thân nhức mỏi, tay chân bủn rủn.
Cô gái bàng hoàng mở choàng mắt, cố hớp lấy từng luồng không khí như để chứng minh mình không phải đang mơ.
Bàng hoàng...
Cô run rẩy nhìn trân trân vào trần rèm màu xanh lá với hình con rắn bạc uốn lượn, con rắn như đang cười nhạo người nằm bên dưới.
Trong một chốc lát cô đã ước cái gã giả-dạng-Ivanov sao không phóng chú nhanh hơn để g.i.ế.c c.h.ế.t mình luôn đi cho rồi.
Chết rồi, cô lại trở về với địa ngục của mình, bao nhiêu đớn đau kiếp này cô xin đành từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-141-ai-tinh-ke-ai.html.]
“Tỉnh rồi à, dậy ăn chút gì đi.” Giọng nói đó khàn khàn lại càng trầm thấp hơn thường ngày.
Thấy cô gái vẫn nằm nhìn lên trần rèm vô định, cậu bước tới bên giường, kéo cô ngồi dậy, kê gối vào lưng cho cô. Cả quá trình đó cơ mặt cô không hề động đậy, đôi mắt dường như cũng không chớp lấy một lần, cứ như một con rối búp bê tùy cậu xếp đặt.
Cầm lấy đĩa bánh đưa đến, cậu mới nói: “Nếu cậu còn chưa hồi hồn, tớ không ngại đút cho cậu đâu.”
Đến giờ ánh mắt trống rỗng của cô mới tụ lại trên mặt cậu, thẫn thờ nhìn vào đôi mắt xám khói đó, giờ đây đã được lấp đầy bởi những khát khao chiếm hữu cùng ham muốn trắng trợn.
Giselle đau đớn, nước mắt không tự giác bắt đầu lăn đầy trên má. Cậu hốt hoảng ôm chầm lấy cô, vòng eo quấn thật chặt, nuốt lấy từng giọt mặn rơi xuống:
“Selly đừng khóc! Cậu phát giận thì phóng chú lên tớ đi chứ xin cậu đấy, đừng khóc!”
Chắc con người kiếp trước của cô chẳng thể nào ngờ rằng một người trưởng thành như mình lại khóc lóc mấy bận chỉ vì một thằng nhóc 14 15 tuổi thế này.
Khi biết tin mình bệnh cô cũng không khóc, khi chuẩn bị cho hậu sự của mình cô cũng không khóc, thế mà đến khi chuyển sinh, sống mới hơn 14 năm số lần nước mắt rơi xuống đã đếm đủ một bàn tay rồi.
Thấy cô thôi không khóc nữa, cậu lấy khăn lau mặt cho cô, cũng chẳng hề gì cô từ khi tỉnh lại đến giờ vẫn chưa nói với cậu câu nào, cậu cứ như tự nói một mình:
“Sớm muộn gì cậu cũng cùng với tớ thôi mà. Lần này kịch liệt quá chắc làm cậu đau lắm, lần sau tớ sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“Sẽ không có lần sau nữa đâu.” Giọng cô khàn đến độ như người đã khát khô 3 4 ngày rồi.
Gương mặt cậu chuyển lạnh, cơ hàm căng cứng, môi mím thành một đường, ngọn lửa dục vọng điên cuồng lại một lần nữa cháy lên trong mắt cậu:
“Cậu muốn bỏ mặc tớ nữa ư? Cậu vẫn muốn vờ như không quen biết tớ để có thể tự do chơi bời với đám chó vẫy đuôi quanh cậu chứ gì? Cậu nghĩ cậu có thể bỏ rơi tớ ư?”
Từng câu hỏi tuông ra là vòng tay càng siết chặt hơn, đến câu cuối cùng lại như tiếng rắn rít lên, rồi chẳng chờ để Giselle trả lời, cậu lại một lần nữa đẩy ngã cô gái xuống giường, thân người đè lên:
“Nếu cậu mau quên vậy, tớ không ngại làm đến khi nào cậu nhớ đâu! You’re mine... Đời này cậu đừng hòng thoát khỏi tớ.”
“Cậu đứng trên lập trường gì mà nói những lời đó hả?”
Nhưng Von sấn tới, cả sức nặng thân người đè lên, làn môi lạnh lẽo chạm vào môi cô, mặc cho cô cắn cậu thế nào, mặc cho mùi m.á.u ngập tràn khoang miệng, cậu vẫn cứ hôn tới như thế.
Cô gái không đủ sức khỏe thể chất, chẳng thể giãy ra khỏi cậu trai đang tuổi thanh xuân phơi phới, chờ môi cậu dời đi, cô chỉ có thể thở hơi lên mệt mỏi. Cậu vừa mơn trớn tai và má cô vừa thì thầm:
“Tớ đã nói rồi, đừng đem đạo đức Gryffindor ra nói với tớ. Tớ là Slytherin, là Montgomery, cậu là của tớ thì cả đời này là của tớ, từ khi chúng ta cất tiếng khóc chào đời cậu đã là của tớ. Cậu nghĩ tớ có thể đứng im nhìn đám chó xum xoe kia chạm tay vào cậu ư? Nhìn cậu bỏ rơi tớ mà cười nói với tụi nó ư? Tớ chưa c.h.ặ.t t.a.y chúng là còn may đấy.”
“Ha cậu thiếu gia Montgomery quả thật biết chơi! Cậu vừa có vị hôn thê danh giá, vừa có người chị thanh mai trúc mã xinh đẹp kiêu kỳ nhưng vẫn muốn giữ con búp bê chơi đùa của mình, giữ khư khư không cho tụi trẻ nít khác giật đồ chơi của mình...”
Không, không Giselle, không phải vậy. Mày là con người có đủ hỉ nộ ái ố, không phải món đồ chơi gì.
Không, không. Phải tỉnh táo.
“Cậu biết là không phải vậy mà! Rõ ràng cậu biết cậu quan trọng với tớ như thế nào! Tớ đã hứa với cậu khi đủ 17 sẽ tự tuyên bố hủy hôn. Thế mà cậu còn không chịu chờ tớ. Mới đó mà đã chuyển sang thằng Máu Bùn kia.”
Ánh mắt điên cuồng bắt cô nhìn thẳng vào mình: “Cậu nói đi, thằng Máu Bùn nghèo mạt rệp đó có gì để cậu bỏ qua tớ chứ hả! Vờ như tớ không tồn tại để cười cười nói nói với nó? Hả? Mẹ kiếp!”
Không để cô trả lời, cậu lại tiếp tục hôn xuống, như cắn như xé, sức nặng thân cậu rơi xuống, từ môi lại chuyển dần xuống cổ, nửa hôn nửa quặp khắp cổ cô, rồi lại tiếp tục dần xuống dưới.
Giselle bàng hoàng, cô run rẩy cảm nhận thân thể cuồng loạn đang đè lên mình: “Cậu đã... cưỡng bức tớ một lần... bây giờ lại muốn thế nữa sao?”
Đúng vậy, cô đã sắp xếp lại đủ dữ kiện rồi. Nói Amelia định bỏ thuốc cậu ta thì đúng hơn phải nói cậu ta tự dụ dỗ tóc vàng làm thế, để Giselle nghe được mà chạy đến uống ly rượu đỏ đó. Tự chui đầu vào lưới mà.
Còn công thức độc dược bí mật gì của Dietrichson, bí mật mà sao tóc vàng lấy được dễ dàng đến thế, nếu không phải cậu ta kêu Dietrichson làm vậy. Để uy tín hơn còn đưa ra cả thuốc tàng hình cho mấy đứa con gái dùng thử, để cả Amelia lẫn Giselle tin tưởng không chút nghi ngờ.
Dường như cậu ta đoán được thể nào Giselle cũng phát hiện ra hành vi lén lút của Amelia, hay đúng hơn cậu ta hiểu rõ tóc vàng chẳng thể nào làm việc bí ẩn được vậy. Mà đã có vụ bị đánh lần trước, cậu ta chắc chắn hồn ma anh Patrick nghe được sẽ đến cảnh báo cho Giselle, hoặc nếu không khi tìm mủ Bubotuber bắt chẹt Douglas thì thể nào đám Gryffindor cũng sẽ nghe phong phanh.
Thế là mọi chỉ dẫn đều làm Giselle tin rằng Amelia chuẩn bị làm thương hại gì đến cậu ta lắm, cô chắc chắn sẽ lẻn đến phòng sinh hoạt chung tìm cách phá hủy.
Chắc toàn bộ câu chuyện, ngoài Giselle ra người ngây thơ nhất chính là Amelia. Tưởng đâu mình có thể bẫy người ta, ai ngờ bản thân lại chỉ là quân cờ.
Nhưng người ngu ngốc nhất lại là mình đây, không ai ép buộc vẫn tự uống ly nước đó...
Cậu dừng lại không hôn tiếp xuống nữa, cổ áo cô gái rộng mở, nửa bầu n.g.ự.c lộ ra, da thịt toàn những vết hôn đỏ, cậu vẫn ép cô nhìn vào cậu, chỉ được nhìn mỗi cậu:
“Một là chúng ta đạt thành thỏa thuận, hai là tớ sẽ tiếp tục cho đến khi nào cậu đồng ý thì thôi. Tớ không ngại mang danh kẻ cưỡng bức đâu, dù gì cũng chỉ là với cậu.”
Nói là thế nhưng cậu không tiếp tục nữa, xoay lại nằm xuống giường, lật người ôm trọn cô vào lòng. Chiếc áo sơ mi cậu đang mặc cũng chỉ gài 2 nút, để n.g.ự.c cô chạm lên nửa thân trần của cậu, để hai trái tim chỉ cách nhau qua hai tầng da mà điên cuồng tìm chung nhịp đập.
“Cậu căm ghét tớ cũng được, ít ra còn tốt hơn giả vờ bỏ lơ tớ.”
Nhưng Giselle không nghĩ nổi nữa, đầu vẫn còn đau, toàn thân mỏi mệt, cô mặc kệ mọi thứ khép mắt lại. Nếu có thể cô mong không bao giờ mở mắt ra nữa.