Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 136: Lại bị đánh

Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:45:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Matt Nol bắt đầu chiến dịch dọ thám tìm “kẻ phản bội” nhà Gryffindor. Hễ không tập Quidditch là tụi nó lân la hỏi thăm các anh chị lớp lớn, giả vờ hỏi bài vì giờ đây đã không còn Ive kè kè theo giúp nữa. Còn đám nhỏ hơn thì Matt Nol cho rằng tụi rắn sẽ chẳng thèm ngó mắt tới để mà chiêu mộ đâu.

Chủ yếu là Nol tích cực nhất, nó dường như quyết tâm phải bắt tại trận chuyến này để Ive sáng mắt ra, còn Matt vì hướng nội nên ít đi xung quanh giao thiệp. Cậu chuyển hướng sang theo dõi sát sao hành tung của 5 tên phản diện để mau chóng tìm ra sào huyệt của chúng.

Giselle vẫn thấy nghi ngờ câu chuyện này lắm, cô nghĩ tóc bạch kim không dễ gì để lộ thông tin “hội kín” của nó ra như vậy. Còn đằng này, theo như lời của Tia Dale thì có vẻ như cái hội này hoạt động không được kín cho lắm.

Sang tháng 12 tuyết phủ trắng xóa, Giselle mặc áo choàng và khăn len mà ông bà Gibson tặng, đeo găng tay ấm đi dọc hành lang ngắm tụi nhỏ đắp người tuyết và chơi chọi tuyết. Đám quỷ lùn hết nửa đang đứng canh xung quanh như canh phạm nhân, nhác thấy đứa nào mà rút đũa phép ra định hóa phép gì đó với đống tuyết là cầm dùi cui chạy đến đe nẹt liền.

Thế là cả đám nít đành phải tự đắp người tuyết bằng tay, mà thế thì còn gì vui khi làm trẻ con phù thủy nữa.

Đứng xem một chốc thì anh Patrick từ đâu ló ra, cũng cùng suy nghĩ: “Cô hiệu trưởng thuê đám quỷ lùn này về làm tụi nhỏ chẳng phá phách được gì, thế thì mất hết nửa thú vui của đời học sinh rồi.”

“Em thì thấy do còn mới thôi, chẳng mấy chốc tụi nó biết cách trị đám quỷ lùn rồi thì lại phá banh nóc nhà.”

Chắc tiệm giỡn Mythical Mirth đang ráo riết nghiên cứu sản phẩm né tai mắt quỷ lùn trông nhà dữ lắm. Hồi trước cũng là tiệm đó phát minh ra mấy thứ né được đám mèo đấy thôi. Nghe nói ông giám thị tiền nhiệm của Bà Mèo căm ghét chủ tiệm Mythical Mirth đến nỗi ếm nguyền ai làm chủ cái tiệm lâu dài đều sẽ bị chứng đau lưng hành như ổng luôn.

À dĩ nhiên đó là tụi lớp lớn đồn thế, chứ mấy lần đi ngang Giselle thấy ông chủ Mythical Mirth hiện giờ vẫn đi đứng niềm nở tiếp khách như thường, có thấy đau lưng mỏi gối gì đâu. Hoặc cũng có thể ổng đã tìm được cách giải ếm như cái cách ổng sáng chế ra mấy thứ đồ chơi lách luật vậy.

“À quên nữa, anh đang định tìm em nói vụ bảo vật của Helga Hufflepuff đây.”

Giselle vui mừng hỏi: “Có manh mối gì hả anh?”

“Manh mối thì không có, ai cũng nói Helga Hufflepuff để lại mỗi cái Cúp Vàng thôi hà.” Anh Patrick bay đến sát gần thì thầm: “Nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra hồi trước có huynh trưởng nói ở phòng của tụi gia tinh dưới nhà bếp có treo một bức chân dung lạ lùng của Hufflepuff.”

Giselle không hiểu: “Lạ lùng là sao cơ?”

“Thì bình thường các bức chân dung của 4 nhà sáng lập Hogwarts đều được treo trong phòng sinh hoạt chung, phòng hiệu trưởng, phòng cúp giải thưởng, ở sảnh đường, ở đồng hồ điểm nhà. Nói chung đều là những nơi vô cùng trang trọng. Còn đằng này lại có bức tranh của Hufflepuff ở dưới phòng ngủ của tụi gia tinh.”

“Thì ai cũng biết Hufflepuff đối xử hòa ái với gia tinh, cho gia tinh làm việc ở nhà bếp trường nên chúng nhớ ơn bà, treo chân dung bà để tưởng nhớ?”

“Vậy là em chưa xuống nhà bếp rồi,” anh Patrick lắc đầu, “Ở nhà bếp đã có 1 bức tranh Hufflepuff vô cùng trang trọng rồi. Đó mới là cách gia tinh tưởng nhớ bà. Còn đằng này lại có 1 tấm khác ở trong phòng ngủ của gia tinh nữa.”

Đúng là Giselle chưa bao giờ vào tận trong nhà bếp Hogwarts. Cô chỉ đi ngang qua hành lang gần phòng sinh hoạt chung Hufflepuff thôi, còn không biết cửa vào nhà bếp ở đâu nữa mà.

“Nhưng thêm một bức chân dung thì có gì khác đâu?” Giselle vẫn không hiểu.

Anh Patrick cũng nhún vai: “Anh cũng đâu rõ. Mấy nay anh suy nghĩ tìm kiếm thông tin về Hufflepuff thì chỉ có mỗi cái tin đó là thấy lạ thôi, chứ còn gì khác đều có viết trong cuốn “Hogwarts: Một lịch sử” hết rồi đó.”

Giselle cười: “Vậy chắc hôm nào em phải lẻn xuống nhà bếp trộm đồ ăn một lần cho biết.” 

Trong khi phi vụ bắt rắn của Matt Nol chưa tiến triển thêm được gì, Giselle cũng chưa có thông tin gì hơn với cái chuông Hufflepuff, thì bỗng nhiên truyền đến tin Ive phải vào bệnh xá.

Đám nhỏ hấp tấp chạy đến thăm bạn, thấy hai bên mặt cô bé sưng tấy in hằn bàn tay, cổ cũng bị mấy vết cào rướm máu. Ive ngồi trên giường mắt đỏ hoe để bà Maya thoa thuốc.

Chỉ có thủ lĩnh nữ sinh và huynh tỷ Ravenclaw đứng cạnh bên.

“Ive ai đánh cậu thế?” Matt nhìn thấy “hiện trường” là đoán được tình hình.

Nol thì nói luôn: “Tụi Slytherin đánh cậu hả? Là đứa nào đâu, tớ với Matt phải đi hỏi cho ra lẽ.” Cậu bé bỏ ngay lời thề không nói chuyện với cô bé ra sau đầu.

Ive chỉ lắc đầu không nói, thủ lĩnh nữ sinh Ravenclaw đáp: “Không thấy hung thủ là ai hết. Khi tụi chị chạy vào thì thấy mỗi mình Ive thôi.”

“Vậy cậu có thấy là đứa nào không?” Matt hỏi.

“Còn phải hỏi, chắc cũng là đám đánh Selly lần trước chứ đâu.” Nol như thể chuẩn bị cầm đũa phép chạy đến dãy bàn Slytherin hẹn đám con gái ra đấu tay đôi vậy. Theo ý cậu tụi này đã hai lần đánh bạn cậu thì chẳng việc gì phải nhường con gái ở đây nữa cả. Đánh tất.

“Tớ không thấy là ai hết,” Ive nghẹn ngào, “Tớ đang rửa mặt thì như bị ai đó ghìm hai tay lại, bị đánh tát với cào xong là thả ra liền. Nhanh lắm tớ không thấy ai hết, cứ như có người vô hình trước mặt tớ vậy.”

“Vậy tụi nó dùng áo tàng hình à?” Chị huynh tỷ Ravenclaw đoán.

Matt có áo tàng hình nên biết rõ: “Nếu là áo tàng hình thì cậu sẽ thấy bàn tay giơ ra đánh cậu mới đúng.”

“Hay tụi nó biết dùng bùa tan ảo ảnh?”

Giselle không cho là vậy, nếu đám con gái xài được đến loại bùa chú cấp cao như bùa tan ảo ảnh thì đã đánh được Accio cho ra hồn rồi.

“Đó giờ em chưa thấy bùa tan ảo ảnh nào mà làm như tàng hình trong suốt đến thế đâu.” Chị Ravenclaw thứ hai lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-136-lai-bi-danh.html.]

Bà Maya đưa cho Ive một lọ thuốc rồi đuổi khách: “Ổn rồi đó, trò thoa thêm thuốc này 3 ngày nữa là hết. Thôi các trò về đi. Riết rồi không biết tụi nữ sinh bây giờ nghĩ gì, kéo băng đánh nhau cào mặt đến thế này với bạn học mình.”

“Vậy cậu đoán được ai đánh cậu không Ive?” Giselle hỏi khi Ive nằng nặc đòi đi về cùng 3 đứa sư tử, để 2 chị đại bàng về trước đi.

“Chắc là con nhỏ Tina McCormick,” Ive buồn buồn đáp.

Thầm thở dài, cũng như Giselle đoán. Hai nhóc kia không hiểu: “Tớ biết con nhỏ McCormick khó ưa đó giờ, nhưng mắc gì nó đánh cậu chứ?”

Rồi nhớ ra: “À đâu nó còn đánh Selly nữa! Móa cái con nhỏ này chỉ sợ cả trường không ai biết nó xấu tính thích chơi trội hả ta...”

“Đi! Đi báo với giáo sư Morton! Không thể để nó ngang ngược thế được!” Matt kéo tay Ive chuẩn bị đi xuống tầng hầm.

Nhưng cô bé lắc đầu: “Không được, đây chỉ là tớ đoán thôi, mình đâu có bằng chứng nào. Nói thế có khi tụi nó cắn ngược là mình vu oan giá họa nữa.”

Đầu óc cô bé tỉnh táo nhanh đấy chứ.

Giselle nói: “Mình phải biết cách tại sao nó có thể tàng hình trong suốt đến vậy mới dò la ra manh mối được.”

Mắt cô bé lại sáng lên: “Đi thư viện! Tớ đi tra tài liệu!” Rồi tinh thần phấn chấn chạy hướng thư viện, như thể cô bé sắp chuẩn bị cho bài luận dài 5 inch giấy da của mình.

Nol chẳng thể hiểu nổi tại sao Ive lại còn tâm trạng đi thư viện giữa lúc này, đứng im lặng 2 giây rồi chợt: “Chờ tới với Ive! Tớ tìm phụ cậu!”

Giselle buồn cười, cậu nhóc nhảy số cũng nhanh quá chứ. Không tận dụng lúc này để làm hòa thì còn lúc nào nữa.

Thế là cô với Matt kết bạn trở về Tháp Gryffindor, tóc đen đã cao hơn cô nhiều, cậu luôn cố ý đi phía ngoài hành lang để chắn gió tuyết cho cô bạn nhỏ. Gió lùa thổi áo chùng cậu bay phần phật, thổi làn tóc mây của cô lòa xòa.

Cậu bỗng nhiên dừng lại, khẽ nói:

“Selly à, thằng Montgomery không đáng để cậu bị đánh thế đâu...”

“Tớ...”

“Chuyện liên hôn của mấy gia tộc phù thủy thuần chủng không phải nói chơi, cậu đừng nghe nó hứa hẹn sau này sẽ hủy bỏ được. Chuyện mất mặt vậy nhà Pudeator không bao giờ đồng ý đâu.” 

Cô không nói gì nhưng dường như cậu biết tất cả, cậu hiểu tất cả.

Gió lùa vào lạnh ngắt, cô khẽ đáp: “Không, tớ đã mặc kệ cậu ta rồi.”

Nghe thế tóc đen sáng mắt lên: “Vậy... cậu... tớ...” nhưng Matt chưa kịp nói cho dứt câu thì 3 con quỷ lùn từ đâu chạy tới, i i a a không cho hai đứa học trò đứng gần nhau, vừa đẩy vừa thúc tụi nó về phòng sinh hoạt chung.

Nol với Ive vùi đầu trên thư viện đúng 1 tuần lễ thì cô bé đã quay trở lại dãy bàn sư tử, vừa ăn vừa chí chóe cãi nhau với tóc nâu như chưa hề có cuộc chia ly.

Cô bé còn thần bí nói: “Tớ tìm ra rồi!”

Giselle hơi bất ngờ: “Thật á? Có cách tàng hình khác ngoài bùa tan ảo ảnh với áo tàng hình à?”

“Đúng vậy,” cô bé lấy cuộn giấy da ghi chú của mình ra xem xét, “Là một loại độc dược tàng hình.”

Matt nghi ngờ: “Có độc dược tàng hình à?”

“Có! Chỉ có hiệu lực đúng 10 giây thôi! Nhưng như thế cũng đủ rồi! Nhớ tớ nói tụi nó hành động nhanh lắm đúng không? Là vì chỉ có 10 giây thôi đó!”

Giselle thì thấy người ta mắc công chế ra cái loại thuốc chỉ tàng hình được 10 giây để làm gì cơ chứ? Để mấy cô gái tuổi teen dùng đi đánh nhau thế này thôi à.

Matt vẫn không tin: “Sao tớ chẳng nghe chú Edwy nhắc gì tới hết vậy?” Người chú Thần Sáng đáng lý ra phải rành rẽ các kỹ thuật ẩn nấp này lắm.

“Thì tại vì nó có 10 giây hà, ai mà xài làm chi. Thằng Dietrichson đào đâu ra cuốn sách độc dược có công thức thuốc này, mấy nay nó đang thử pha chế chơi rồi đưa cho tụi con gái dùng thử luôn.”

Nhưng đến đây cái cần quan tâm là: “Vậy làm sao cậu biết được?”

Ive hơi đỏ mặt nhưng cũng thật thà đáp: “Tienne nói cho tớ biết.” 

Tienne là thằng nhóc Étienne Fernandes.

Thấy Nol mím môi kiềm chế dữ lắm, Matt vội nói: “Vậy giờ mình đi báo giáo sư Morton đi.”

“Không,” Ive lắc đầu, “Đã có bằng chứng đâu, nhưng cứ để tớ, tớ biết là đúng con nhỏ Tina McCormick đó rồi thì tớ sẽ có cách trị nó.”

Loading...