Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 13: Những ngày đầu tiên ở Hogwarts (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-18 03:56:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1h - 2h30 là tiết buổi chiều, lớp Độc dược học với tụi Slytherin.
Slytherin năm nay chỉ có 6 đứa, 3 nam 3 nữ, đơn giản vì chẳng thể có nhiều học sinh thuần chủng được khi mà các thế hệ phù thủy hiện nay ít nhiều đều là con lai.
Rắn với sư tử có vẻ như kẻ thù truyền kiếp rồi, tụi nó vào trong căn phòng ẩm ướt của lớp độc dược với vài câu chửi qua chửi lại giữa Matt Nol với nhóc Steffensen và mấy đứa con gái. Nhóc Dietrichson thì cười cười không để ý, còn tóc bạch kim thì khinh khỉnh đi bên cạnh, mấy đứa khác có vẻ không dám ghẹo gì nó.
Giáo sư Morton là chủ nhiệm nhà Slytherin, ông cũng điểm danh, nhìn quanh một vòng rồi chốt hạ:
“Chà năm nay đặc biệt nhỉ! Toàn là những cái tên danh tiếng!”
Giselle cũng cảm thấy vậy, tại sao cô lại phải học chung với nhân vật cốt truyện? Mình sinh sớm hay muộn một năm cũng được mà? Chỉ nhìn ba đứa nhóc Slytherin kìa, như ba nhân vật phản diện gom chung lại một năm vậy. Mấy năm khác người ta có một đứa phản diện thôi là đã đủ hành lên bờ xuống ruộng rồi...
“Độc dược là nghệ thuật chính xác và khoa học tinh tế trong việc tạo ra nhiều hỗn hợp chất lỏng có tác dụng ma thuật khác nhau, nhiều trong số đó không thể đạt được thông qua phép thuật .
Nó đòi hỏi phải thêm đúng thành phần vào vạc và khuấy hỗn hợp theo đúng cách, cả hai đều phải được thực hiện đúng thời điểm và ở đúng nhiệt độ.”
Tiếp tục chép công thức trên bảng, lần này như công thức nấu ăn vậy, đúng liều lượng, đúng cách sơ chế và khuấy vạc, nhiệt độ như thế nào. Giselle không thể thực hành môn này lúc ở nhà, vì chỉ có một tháng mà thôi, đọc hết mấy cuốn sách đã tốn hết thời gian rồi, nên cô chỉ chọn ra những thứ cần nhất với mình, luyện bùa chú trước đã.
Có vẻ như giáo sư Morton không phải là nguồn cảm hứng của Snape, ít nhất ông không bắt chẹt Matt bằng mấy câu hỏi hóc búa. Giselle được chia cặp thực hành với nhóc mặt tròn Douglas, bào chế thuốc chữa mụn nhọt theo công thức trên bảng. Thật ra là công thức trong sách độc dược năm nhất của tụi nó thôi, nhưng cô nghĩ, có khi với những loại thuốc phức tạp công thức của giáo viên sẽ có chỗ khác biệt với trong sách.
Nếu muốn lấy điểm cao môn này, cần học thuộc lòng ti tỉ cách bào chế từng loại thuốc, làm theo không khác một chút nào.
Với người trưởng thành như Giselle thì việc làm theo công thức thấy dễ, chứ có vẻ mấy nhóc này thì không. Nhóc Douglas đưa mặt vào cái vạc đang sủi tăm, đáng lý ra phải sủi bọt lớn mới đúng, nên rồi mặt nó mọc thêm một cái nhọt.
Cuối buổi, Slytherin +3 điểm vì thằng nhóc Dietrichson làm ra đúng là thuốc trị mụn nhọt, nhưng Gryffindor cũng +1 điểm vì cô bé Amy Trujillo làm tốt thứ hai, dù chưa ra được thành phẩm. Ông thầy có vẻ dễ chịu.
“Nè cậu đi về hở Selly?” Matt hỏi khi tụi nó ra khỏi lớp độc dược, ba nhóc rắn bước ngang qua.
“Hông, mình tính đi thư viện.”
“Gì, mới ngày đầu đã đi thư viện? Ngáo à?” Nol la oai oải, đúng loại hình siêu cấp hướng ngoại.
“Ế dị đi chung đi, nãy Ive cũng hẹn tụi mình ở thư viện.”
“Gì? Đi thư viện thiệt hả Matt? Trời ơi Merlin của tôi ơi!”
Không, tôi hết muốn đi thư viện rồi, mấy cậu đi một mình đi... Nhưng rồi bốn đứa chung toa tàu lại gặp nhau trên thư viện, cô bé Ravenclaw đã cho phép cô gọi nó là Ive.
Hình như chỉ có Ive là lên thư viện để đọc sách thực sự. Nol lim dim muốn ngủ, Matt thì đang đi vòng vòng ngó nghiêng, còn Giselle cũng muốn đi xem thử một vòng nhưng không muốn tỏ ra hứng thú với sách vở trước mặt tụi nhỏ này. Nên cô cũng ngồi lim dim nhắm mắt lại... Tối qua ngủ được có ba tiếng...
Ăn tối từ 6h đến 7h30, sau đó là sinh hoạt chung hoặc lên lớp Thiên Văn học từ 11h-12h khuya, 11h là giới nghiêm, không học sinh nào được phép ra khỏi phòng sinh hoạt chung nữa.
Thứ ba buổi sáng học Thảo dược học, bà giáo sư Green là chủ nhiệm nhà Hufflepuff hiền hòa, dễ chịu. Có lẽ là đặc tính chung của những người đam mê hoa hoa cỏ cỏ. Giselle chịu, cô chưa bao giờ thích hoa, hoặc hoa không thích cô, cô không phân biệt được hoa nào với hoa nào, cũng như không phân biệt được rau củ quả với mấy loài cá vậy. Chiều không có tiết, 11h khuya là giờ Thiên văn học, dùng kính viễn vọng ngắm trăng sao. Ngắm trời đêm thì Giselle thích nhưng nhớ tên hành tinh thì không. Cái gì mà chòm sao Nhân Mã, Cự Tử gì gì đó, hình thù gì đó, thôi chắc mình học qua môn là được.
Con Tèo bay về vào sáng thứ tư, thả xuống một phong thư dày hơn bình thường, một lá là bà Gibson báo bình an, hơi càu nhàu vì bưu cú gửi lâu quá, sao trường không cho dùng điện thoại. Lá thứ hai là anh Harris gửi riêng cho cô, cũng là mấy lời đùa giỡn. Kèm thêm một bức hình hai anh em đang chạy xe đạp quanh khu nhà, chụp vào buổi chiều lúc cô gần đi học, đến giờ mới rửa ra ảnh để gửi cho cô.
“Ai vậy? Anh cậu à?” Matt hỏi, dường như cậu nhóc lúc nào cũng ngồi cạnh cô ở sảnh đường.
“Ừa, anh tớ Harris, năm nay chuẩn bị lên đại học,” cô vui vẻ cho Matt xem bức ảnh, rồi nó chuyền sang Nol.
“Này là xe đạp phải không?” Nol hỏi.
“Ừa xe đạp ớ.”
“Lái khó không? Nhìn nó trèo nghẻo trèo que sao mà ngồi lên đó được?” Matt hỏi.
“Ơ... cũng khó lái á, tập lâu lắm mới đi được,” cô nhận lại tấm hình, sẽ cất kỹ cùng mấy tấm hình chụp với nhà Gibson trong rương hành lý.
“Nguy hiểm không? Thấy cậu phải đeo nón bảo hộ kìa?” đứa khác hỏi.
“À ờ đi bình thường thì không nguy hiểm gì, người ta chơi thể thao chuyên nghiệp mới nguy hiểm, mà tụi mình phải đội nón bảo hiểm để phòng hờ á, quy định thế.” Đừng hỏi nữa được không, tôi không thích thú gì giảng dạy mấy cái kiến thức ai cũng biết hết mà sao tụi nhỏ phù thủy này không biết hả trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-13-nhung-ngay-dau-tien-o-hogwarts-2.html.]
Sáng thứ tư học Phòng chống nghệ thuật hắc ám cùng giáo sư Conner với Ravenclaw. Dù khá vui vẻ vì cô chủ nhiệm nhà mình, nhưng đến cuối buổi đầu tiên cô cũng không cộng điểm cho nhà nào. Tụi nhỏ mới học vài lý thuyết cơ bản, phân biệt dark arts với light arts thôi, chứ chưa thực hành. Giselle không muốn thực hành, cô không muốn tham gia cốt truyện.
Chiều thứ tư trống tiết, tụi nhỏ háo hức vì thông tin tuần sau được học bay nên ăn trưa xong kéo nhau ra sân chơi. Ơn trời thoát được đám trẻ nít rồi, Giselle bắt đầu tìm đường đến phòng tự thực hành.
Hogwarts tổng cộng có bốn phòng tự thực hành, có lẽ ban đầu định phân riêng cho mỗi nhà, nhưng sau đó để cho tụi nhỏ dùng chung luôn, ai thích đến phòng nào thì đến. Giselle đến phòng số 1 vì gần sảnh đường nhất, cô vẫn chưa nhớ đường, nhưng đã thấy cái biển bên ngoài ghi 20/20. Ờ mình ngáo nhỉ, lớp lớn người ta cần thực hành nhiều mà, lựa chi phòng gần nhất thế này.
Thế là cô quyết định đi phòng số 4, đâu đó trên tháp Tây, sẵn tiện đến phòng Ban liên lạc học sinh gốc Muggle luôn. Đi ngang qua vài phòng học truyền lại tiếng giảng bài, rồi lại leo cầu thang, rồi lại cố gắng nhớ xem cái thang này đi tới đâu. Rẽ qua một góc nào đó là một hành lang hẹp dài, tối tăm, mấy bộ áo giáp đứng thẳng tắp. Áo giáp à, Giselle cảnh giác, cô đã bị mấy cái áo giáp giả vờ rơi rớt và mấy con ma chui ra từ đó hù mấy lần rồi, phải cảnh giác.
Nhưng cảnh giác kiểu nào thì cũng bị dính mấy quả bóng gì đó thả rơi xuống đầu, con ma Peeves trồi xuống từ trần nhà, ôm một chồng bóng cũ: “Ô ô Gibson đi lang thang một mình, lấm lút thập thò.”
“Tui không thập thò, tui đang tìm đường đi phòng tự thực hành số 4, ông có biết ở đâu không?” Hai trái banh rơi trúng đầu và cổ cô, đau điếng.
“Học sinh chăm chỉ, ố là là học sinh chăm chỉ. Gibson muốn đi phòng thực hành, nhưng Peeves sẽ không chỉ đâu, không chỉ đâu, Peeves không chỉ đi tới góc hành lang quẹo phải ba lượt rồi rẽ trái đâu...” Cái giọng cao eo éo, cô thấy nó giống một con gia tinh hơn là một con yêu tinh.
“Ờ cảm ơn nha,” rồi cô quẹo trái.
Con ma vẫn hát theo: “Gibson không nghe Peeves, Gibson tưởng Peeves xạo, Gibson nào biết đâu mình đang đi sai đường...”
Có mà nghe theo ông mới sai ý, cô tiếp tục tìm, gặp được vài học sinh tốt bụng chỉ nữa, cuối cùng cũng đến phòng số 4. Cảnh cửa phòng đóng kín tương tự cửa lớp học, nhưng bên cạnh có cái biển thông báo, hiện 8/20. Mỗi phòng tự thực hành sức chứa 20 người, hiện đã có 8, đã ít nhất trong 4 phòng rồi, cô đẩy cửa bước vào.
Đây là một không gian lớn phải gấp ba một lớp học bình thường, mấy con người nộm thực hành (Practice Dummy) xếp một góc, vài học sinh lớp lớn đang đứng chia ra thực hành. Hai bên tường để hai dãy bàn con, hai ba đứa đang ngồi xa xa nhau, tự niệm chú gì đó.
Có hai đứa học sinh Hufflepuff nhìn như năm 4 năm 5 đang luyện tập với nhau, chúng luyện bùa Accio triệu hồi quyển sách qua lại.
Giselle tìm cái bàn trống xa nhất, ngồi quay lưng lại hết thảy, mới lấy ra que diêm của lớp Biến Hình hồi thứ hai. Đặt nó xuống bàn, nhớ lại quỹ tích vẫy đũa, rồi nhắm mắt hình dung cái kim trong đầu.
Vẫy đũa, và rồi que diêm trên bàn đã thành cây kim, nhưng kích thước vẫn giữ nguyên như cây diêm ban đầu. Giselle tiếp tục niệm thần chú khôi phục “Reparifarge,” cây kim phụt thành que diêm.
Khi nãy quẫy đũa hơi yếu, cô lại vẫy tiếp, và lần này cây kim hiện ra đúng kích thước, nhưng đầu kim vẫn còn màu diêm đỏ. Lại phục hồi Reparifarge, rồi lại niệm tiếp.
Đến lần thứ năm thì một cảm giác như kiếp trước khi làm toán, khi cô biết là cô đang làm đúng, khi cô chắc chắn là mình đang giải đúng hướng, cảm giác đó lan dần toàn thân, cô vẫy đũa một cái và cây kim nguyên vẹn hiện ra trước mặt.
Thì ra làm phép đúng sẽ có cảm giác này. Một cảm giác tin chắc vào bản thân, dù ra khỏi phòng thi mấy đứa kia có đáp số khác, thì cô vẫn chắc chắn mình đã làm đúng. Nhưng có vẻ như chỉ với mấy phép thuật khó, khi ở nhà cô đã thử Lumos chiếu sáng, hiệu nghiệm nhưng không phải cảm giác thế này.
Giselle thử biến diêm thành kim ba lần nữa, chắc chắn là cảm giác thành thạo không bị mất đi, sau đó cô bắt đầu thử niệm chú không phát ra tiếng.
Đó là phương pháp cao của những lớp trên, nhưng cô muốn thử, cô lớn rồi chứ không phải 11 tuổi.
Thì thầm trong bụng, vẫy đũa phép, cây kim lại hiện ra. Kiểu này cần tập trung tinh thần cao độ, cô nghĩ, mà xét về độ trưởng thành linh hồn thì dĩ nhiên mình làm được. Không có gì phải mừng.
Giselle thử tiếp bùa làm đồ vật di chuyển, ở nhà cô không dám thử nhiều, vi phạm luật. Lần này cô định thử hết một loạt các bùa bay mà cô biết, rồi thử niệm không phát ra tiếng.
“Wingardium Leviosa,” cô chỉ vào cây kim, cây kim từ từ nâng lên phi-trái-táo-Newton. Cô cảm nhận được một đầu lực phát ra từ đũa phép, liên kết đến cây kim như một sợi dây khống chế vô hình, và mình là người khống chế, cô muốn cây kim bay lên hạ xuống thế nào thì di chuyển đũa phép.
Phụp, đau quá, bùa bay đứt, mất lực liên kết khống chế, cây kim rơi xuống sàn.
“Ấy c.h.ế.t xin lỗi em nha, em có sao không?”
Hai đứa Hufflepuff luyện Accio khi nãy chạy đến, cuốn sách đạo cụ của chúng bị lệch hướng bay trúng sau gáy cô. “Hơi đau chút chút, không sao ạ.” Không, đau lắm đấy, làm tôi giật mình nữa, đứt mạch suy nghĩ rồi.
“Tụi anh xin lỗi nhiều nha,” đứa thấp hơn lụm lại cuốn sách. Đứa cao hơn hỏi: “Em năm nhất hả, tụi anh chưa gặp em bao giờ?”. “Chời ơi, cô bé Gryffindor bị cái nón im lặng 5 phút đó, cậu không nhớ hả,” đầu thấp đáp. Rồi tụi nó kéo ra tập tiếp.
Giselle không muốn ở đây nữa, cô không muốn bị quan sát khi tập chú của mình, tại sao không có phòng nào dành cho một người nhỉ, cô cần thực hành, cần học nhanh lên.
Giselle bước khỏi phòng thực hành số 4, định đi đến phòng Ban liên lạc học sinh gốc Muggle, đi ngang qua lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám, mấy đứa năm nhất nhà rắn với lửng cũng vừa học xong, đám rắn vừa đi ngược hướng vừa nói gì đó, chủ yếu là thằng nhóc Steffensen nói với tụi con gái cười.
Giselle bước qua, đám rắn không thèm nhìn lại, đúng rồi mình là nhân vật qua đường thôi, đi qua đường cho có cảnh thôi. Rẽ sang góc phải, tiếng nói cười nhỏ dần, nhỏ dần... rồi cô nghe tiếng bước chân phía sau, tiếng chân lớn dần, lớn dần... bước đều đi phía sau cô. Giselle hơi thở dài, cô bước tiếp vờ như không biết, rẽ vài hướng, tiếng chân vẫn theo đều sau. Cuối cùng cô dừng lại ở cái hành lang tối hẹp mà khi nãy gặp con ma Peeves, tiếng chân cùng dừng đúng hệt.
Cô quay lại, tóc bạch kim vẫn còn ôm quyển sách “Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ” bên người. Nó nhìn cô, hơi mím môi:
“Mình có thể gọi cậu là Selly không?” Chất giọng trong trẻo, chắc chủ nhân đã cố hạ tông giọng để làm giọng ấm nhất có thể, rồi nói thêm: “Cậu, cậu cũng có thể gọi mình là Von.” Hẳn đây là lần đầu tiên cậu nhóc tỏ ra thân thiện với tụi đồng lứa như vậy.
“Không,” Giselle đáp cộc lốc, quay lưng đi thẳng, mặc kệ thằng nhóc.