Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 11: Câu chuyện trên bàn ăn

Cập nhật lúc: 2025-05-18 03:53:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hình như trên tàu em cãi nhau với Steffensen à Matthew? Nãy chị Oda có kể.” Chị gái tóc vàng hình như nữ huynh trưởng hồi chiều đang ngồi khúc đầu dãy nhà Gryffindor.

“Nó chọc em trước,” tóc đen nói cộc lốc.

“Thằng Steffensen đáng bị đánh như vậy, đáng đời nó! Em mà biết làm phép như Matt rồi em cũng quăng mấy bùa vô nó,” bên cạnh liến thoắng.

“Ồ nãy em dùng bùa gì vậy? Anh nghe mấy đứa bảo là Depulse? Nói xạo cũng phải có lý chút chớ, năm 4 mới học mà.”

Một đám Gryffindor cũng dỏng tai nghe, con ma Gryffindor cũng vậy, con ma này không mất đầu, nhưng cũng phục sức hiệp sĩ thời trung cổ, thanh gươm treo bên mình. 

“Không phải Depulse, là Flipendo thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm thằng Steffensen lăn lông lốc rồi,” nhóc Rogers được dịp khoe khoang. Một đám sáng mắt lên đầy xuýt xoa, ui chà.

“Zorander, Atlantes Zorander,” nhóc cùng đi Hẻm Xéo với cô bước lên, nó là người cuối cùng, vẻ mặt sợ sệt. “Hufflepuff.”

Cuộn giấy da tự động cuộn lại và bay sà xuống bàn giáo viên, còn giáo sư Conner thì dẹp cái ghế với cái Nón Phân loại đi.

Rồi vị giáo sư già ngồi chính giữa bàn giáo viên đứng dậy, chĩa cây đũa phép vào phần cổ dưới tai: “Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts.” Tiếng bà giáo già vang vọng khắp đại sảnh, vang bên tai mỗi đứa học trò. Hẳn là bùa khuếch đại âm thanh, cô nghĩ, mình chưa tập bùa đó.

“Trước khi vào tiệc, ta có đôi lời nhắc nhở học sinh năm nhất rằng, khu rừng cạnh trường là rừng cấm, và nếu người ta đã đặt tên như vậy thì nó có nghĩa là CẤM!” Từ cấm vọng trong lỗ tai cô, chắc hẳn bà phải xử nhiều đứa lẻn vô rừng trái phép lắm rồi.

“Học sinh không được phép dùng phép thuật ngoài lớp học và các phòng tự học tự thực hành, cũng như trong hành lang. Thôi hết rồi, chúc các con ăn uống no say.”

Bà giáo già ngồi xuống, cô mừng vì bài phát biểu khai giảng ngắn gọn quá, đúng là phong cách phương tây, chứ như kiếp trước của cô thì ôi thôi.

Tiếng d.a.o nĩa bắt đầu chạm nhau lanh cách, nhìn lại, trước mặt đã bày toàn đồ ăn và đồ uống, như ma thuật phù phép ra. À mình đang học trường phép thuật mà, ngáo thật. 

Nhưng đồ ăn hơi bị nhiều quá, cô nghĩ khi múc cho mình mấy muỗng súp bong bóng cá, mùi có vẻ thơm, bao tử vẫn còn đau lắm, mình cần ăn nhẹ trước. Nếu ăn không hết thì đồ ăn phải xử như thế nào nhỉ, có thể làm đồ ăn biến mất được không ta? Biến ra đồ ăn là một trong năm ngoại lệ của luật biến hình. Nhưng còn làm biến mất đồ ăn thì sao? Không có thấy nhắc đến chủ đề này trong số sách mình mua, có phải là kiến thức nâng cao hơn không. À hiệu trưởng bảo có phòng tự học, phòng tự thực hành...

Cô ăn tiếp bánh mì Yorkshire, nhiều vị mứt quá nên chọn cái nào đây, cô nhớ tới kem 99 vị, kẹo đủ vị, mứt này có phải cũng giống vậy không?

“Nó là mứt dâu rừng đó, ngon lắm.” Matthew đưa cô cái hộp mứt, trước mặt cậu cũng đầy ắp thức ăn, thật sai lầm khi nghĩ bọn nhóc này ăn uống biết chừng mực mà. Ôi chúng là trẻ con, mình mới là lỗi sai ở đây đó chớ, “Ồ cảm ơn.”

“Cậu ăn ít nhỉ, nè ăn thêm thịt cừu xông khói đi, đỉnh của chóp đấy,” cậu định xắc miếng thịt trên cái dĩa to tổ chảng trước mặt.

“Thôi, mình không thích ăn thịt cừu,” cô không muốn ăn nhiều thịt, đồ ăn Anh chán quá, rồi cô lấy vài miếng xúc xích, thịt cắt lát xông khói và khoai tây nghiền. Đáng mừng là mấy món ăn chính của phù thủy cũng không khác dân bình thường mấy, chứ đồ ăn mà cũng đủ vị như mấy món kẹo vặt chắc cô phải uống sữa cầm hơi quá.

“Ê ăn cá nướng sông York không Matt?” chừng như Rogers muốn ăn hết tất cả các món ăn trên bàn. “Mình không, nhiều lắm rồi.”

Bụng đã đỡ đau, cô cũng hết muốn ăn nữa rồi, lấy vài miếng fish and chips vậy, món ăn ngán ngẩm đến tận cổ, nhưng dễ ăn, thôi kệ đi, ăn uống chẳng để làm gì.

“Trò gốc Muggle hả?” con ma Gryffindor cuối cùng cũng hỏi đến cô. Nghe loáng thoáng khi nãy bảo tên ổng là Hiệp sĩ Christian. “Đúng ạ,” cô đáp. Cô không thích mấy con ma, không muốn nhìn chúng.

“Năm nay ít gốc Muggle quá, mấy năm gần đây rồi, kiểu này có mà tuyệt diệt hết...” con ma lắc đầu bay đi, cô muốn mắc nghẹn miếng khoai tây. Rồi mắc gì ít Muggle là tuyệt diệt? Mà cái gì tuyệt diệt? Mà ma còn tuyệt với diệt cái gì?

“Hehe em kệ ổng đi, ông c.h.ế.t vì cứu một cái thành sắp diệt vong trước bệnh dịch của một con Ma cà rồng (Vampire) á, nên ổng suốt ngày diệt với vong.” Cậu anh song sinh Eli Pirie vừa ăn vừa nói. 

Đám lính mới miệng cười méo xệch. Cô quyết định ăn thêm món súp kem bí đỏ để nuốt trôi xuống con ma cà rồng, khá ngon nhỉ, nãy giờ súp món nào cũng ngon, nên thêm vào wishlist nhỉ. Không biết ai là đầu bếp của Hogwarts, trong truyện là mấy con gia tinh nhưng thế giới của mình thì biết đâu chừng, mình chỉ mới gặp một con gia tinh thôi, là con đi theo tóc bạch kim...

Lúc tới món tráng miệng thì đám năm nhất cũng nhận biết nhau hòm hòm rồi, 8 đứa Gryffindor, 5 nam 3 nữ, 3 nhóc Matthew Noland Douglas trên tàu, Kent Flute và Fitzwater ‘Fitz’ Johns đều có họ hàng với Muggle. 2 cô bé là Amy Trujillo và Linda Sandoval tóc một sáng màu một tối màu, Amy đeo kính cận khá nặng, gốc Muggle như Giselle.

Giselle đang ăn thạch rau câu vị xoài khi chủ đề câu chuyện chuyển sang những đồ dùng Muggle mà trong mắt phù thủy bị xem là kỳ khôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-11-cau-chuyen-tren-ban-an.html.]

“Năm ngoái dượng mình mua cho dì mình một cái điện thoại, ờ người ta gọi là gì nhỉ, điện thoại di động...” chủ con cóc Rocky nói.

“Di động? Làm sao nó di động? Ếm bùa di chuyển cho nó à? Muggle có biết pháp thuật đâu?” một đứa năm 3 chen ngang.

“Tất nhiên là nó không di chuyển được rồi, dân Muggle chỉ đặt tên như thế thôi! Ba mình nói đừng nên tin vào những cái tên mà Muggle đặt, con sẽ không thể hiểu được nó là cái gì từ mấy cái tên hoa hòe đó được,” chị Eda Pirie nói. Ba của cặp anh em tóc đỏ làm ở Cục dùng sai đồ vật Muggle. Giselle càng nghi ngờ hai đứa này là nhân vật cốt truyện, nên tránh xa họ thì hơn.

“Nó là điện thoại mà hai người ở cách xa nhau vẫn có thể liên lạc được, mà không có dây tuyến điện như điện thoại bàn thông thường,” Douglas tiếp, “dượng mua cho dì để tiện liên lạc với dì khi dì đi làm, ờ ở bệnh viện Thánh Mungo cũng có lắp điện thoại, mà mỗi lần dượng gọi tới thì phải đợi cả tiếng mới gặp được dì, nên dượng hơi bực. Rồi có lần dượng gọi tới điện thoại di động của dì, mà dì đang thực hiện bùa lành vết thương cho nạn nhân, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm cả phòng hú hồn hú vía... Ông nạn nhân đang nằm giật b.ắ.n người lên, bà vợ cạnh ổng cầm cây đũa phóng phép gì đấy làm nứt cái tường đối diện... Còn dì mình... dì mình hết hồn niệm sai chú, làm rách thêm vết thương của ổng chứ không có làm lành lại...”

Thằng nhỏ buồn buồn chọc vô cái đĩa kem hoa đào, cả đám bên cạnh thì há hốc mồm: “Cái đó... cái đó... cái điện thoại biết ếm phản bùa hả?”

“Đã nói rồi đồ của Muggle không có phép thuật mà! Cậu ngáo à!”

“Vậy cái đồ đó trông khủng bố lắm hả, giống Ông Kẹ hả?”

“Không, nó nhỏ xíu hà, nằm lọt trong túi dì mình, nhưng mà tiếng chuông của nó thì khiếp vô cùng.” Nhóc Douglas đáp, nó đã có tâm trạng ăn thêm mấy muỗng kem.

“Ê! Nghe nói thế thì giống tiếng kêu của Nhân Sâm Ma đó bây...”

“Gì? Nhân Sâm Ma là gì?”

“E hèm, ta chắc là các trò đã no nê rồi.” Bà hiệu trưởng già đứng lên trước, đũa phép đang chĩa vào mạch cổ: “Nào cùng hát bài trường ca trước khi chúng ta đi gặp thần ngủ nào.”

Rồi bà vẫy đũa phép, hàng dãy chữ vàng hiện ra trước mặt tụi học trò và chúng bắt đầu hát.

(*Chỗ này để lời bài hát về Hogwarts, bạn đọc tự tưởng tượng ra theo ý mình nhe.)

Một bài hợp ca không biết nên khóc hay nên cười, tụi nó hát chẳng theo tông giọng nào cả, không theo hợp âm gì sất, đứa hát vang hào hùng như quốc ca, đứa hát nhề nhệ như hát đưa tang, có đứa vừa hát vừa gào khóc, có đứa hát như b.ắ.n rap.

Giselle nghĩ cái rock concert đi cùng anh Harris hồi trước cũng không đến nỗi tệ...

“Thôi chào cả trường nhé.”

Tụi nhóc Gryffindor năm nhất đi theo chị nữ huynh trưởng Oda Lemonier tóc bob vàng bước ra khỏi đại sảnh đường, bắt đầu leo lên từng cái bậc thang. Tinh thần Giselle phấn chấn, bụng đã hết đau, không buồn ngủ, cô vừa cố nhờ đường vừa ngó nhìn hàng trăm bức tranh sống động treo trên khắp các bức tường của trường. Những bức chân dung xì xào chỉ chỏ, nhiều người trong tranh chạy xuyên qua những bức khác, tiếp tục đùa giỡn, chạy theo bọn trẻ nít khi chúng leo từng bậc thang. Có bức vẽ một đám người đang ngồi chè chén trên bàn tiệc đầy ắp thức ăn thì cổ vũ: “Ráng lên, ráng lên, còn 200 bậc nữa là tới rồi, cố lên nào các hiệp sĩ nhí!” Có bức ông già lẩm cẩm chống gậy, ông giơ cây gậy lên như muốn đánh vào đầu bọn nhỏ: “Đừng có ỉu xìu như vậy, thanh niên trai tráng mà leo có mấy bậc thang cũng không nổi à, ai ếm bùa chân chì vào tụi bây rồi hả!”

Giselle chịu không nhớ nổi đường đi, họ leo qua nhiều bậc thang và cầu thang quá, cầu thang lại di chuyển chứ không đứng im, quy luật di chuyển thì chịu cô chưa quan sát được, rồi đi xuyên qua mấy bức tranh, thảm treo tường nữa. Nãy tỉnh chứ bây giờ hết tỉnh nổi rồi.

Cuối cùng tóc bob vàng dừng lại trước bức chân dung của một người đàn bà mập ú, phục trang theo kiểu nữ quý tộc thời xưa, còn thời nào thì thôi, cô không hứng thú nghiên cứu đến chủ đề này. Bà hỏi: “Mật khẩu,” nữ huynh trưởng đáp: “Dây nhợ lòng thòng.”

Bức tranh tự nhảy qua bên để lộ một lỗ tròn trên tường cho bọn nhỏ chui vào. Đó là phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, trang trí bằng hai màu đỏ sẫm và vàng kim của nhà, những chiếc ghế bành êm ái và bàn con khắp phòng, hai ba lò sưởi cháy rực. Căn phòng cho người ta cái cảm giác ấm cúng như phòng khách nhà Gibson bốn người sum vầy mỗi dịp lễ giáng sinh.

Mấy đứa nam sinh được thủ lĩnh nam sinh dẫn lên cầu thang bên kia, còn chị Lemonier thì dẫn ba cô bé lên một cầu thang khác, trèo lên một trong những ngọn tháp cao nhất của trường.

Căn phòng có biển “Năm nhất” với ba cái giường, hành lý đã được để sẵn, cũng trang hoàng bằng màu đỏ sẫm và vàng kim. Ba tấm áp phích treo ngay ba đầu giường, trên trần là hình con sư tử oai phong của nhà, mỗi giường đều có màng tua rua màu đỏ sậm pha lẫn chỉ ánh kim, một tủ đầu giường, một tủ quần áo cá nhân. Trên giường đã để sẵn thêm hai cái áo mặc trong áo chùng thêu len chữ G với một khăn choàng cổ đặc trưng của nhà.

Hai cô bé kia tót lên giường ngủ không thèm kéo cả rèm xuống. Giselle ngồi lặng lẽ trên giường, nghe tiếng lòng mình lặng thinh, mặt trăng vọng xuống mặt hồ phẳng lặng rồi vọng lên ô cửa kính bên cạnh, hắt lên vài vệt sáng leo lắt trên mặt cô.

Giselle lấy đũa phép ra khỏi rương hành lý, dưới ánh sáng mờ ảo nó như cũng đang lặng lẽ nhìn cô. Cây đũa dài, màu đen sẫm với những vân gỗ mờ, rồi cô ngước lên, nhìn con sư tử in trên cánh cửa phòng ký túc xá, cái nón nhìn ra dũng cảm kiên trung gì nơi cô, cô chỉ là một sự tồn tại sai trái trên cõi người này, chỉ có thể tìm cách giấu mình, chui lủi lẩn tránh, suy tôn chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa cơ hội. Cái nón muốn phân cô vào Slytherin, nhưng tại sao chứ, Slytherin đâu có nhận phù thủy gốc Muggle? Dù là trong Harry Potter hay thế giới này, như cô đã đọc trong sách lịch sử.

Nhưng có lẽ cái nón đã lầm. Như lầm cô có dũng cảm để phân vào Gryffindor đây...

Cây đũa run lên trong tay cô, nó truyền đến cảm giác an ủi. Nó đã tự chọn cô, tự bay vào tay cô, tự nguyện. Nó an ủi khi chủ nó buồn, phải, cô là phù thủy, cô có đũa phép của mình, cô biết làm phép thuật. Chỉ nhiêu đó thôi là đủ rồi, nhà đúng hay sai không quan trọng, cô ở đây, chuẩn bị thu nạp biển bờ tri thức phép thuật.

Và cô sẽ cầm đũa, sẵn sàng.

Loading...