Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:53:01
Lượt xem: 1

Chàng gọi Vân Tinh, dặn bày thêm vài món ăn đơn giản và một ly huyết tửu, rồi dùng bữa.

Tam Điện hạ ăn vừa nhanh vừa qua loa, nhưng vẫn đủ để khiến người khác cảm thấy mãn nhãn. Trên người mặc bộ y phục đỏ nhạt, kiểu dáng tựa như thời xưa, cổ điển và giản dị. Màu đỏ xưa cũ ấy tôn lên mái tóc bạc bóng mượt tựa lụa, chói mắt vô cùng.

Thẩm Nguyên Tịch nhìn chàng mà ánh mắt nóng rực. Có lúc, tầm mắt né tránh không kịp, thậm chí có cảm giác cay cay muốn rơi lệ.

Nàng không dám nhìn quá lâu, sợ rằng càng nghĩ sâu, lòng càng khó yên.

“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Tam Điện hạ uống hết ly huyết tửu, khi nuốt ngụm cuối cùng, đôi mắt chợt lóe lên trong thoáng chốc.

Những cảm xúc phức tạp trong lòng Thẩm Nguyên Tịch không muốn nói ra, cũng chẳng cách nào diễn đạt rõ ràng. Từ lúc được ban hôn, nàng luôn chìm trong niềm vui và sự bất an. May mắn này đến bất ngờ, nàng sợ rằng sẽ phải trả giá. Chỉ cần ý nghĩ ấy lóe lên, nàng không dám nghĩ nhiều thêm, sợ rằng nghĩ nhiều, điều không hay sẽ thật sự xảy ra.

Gọi là tránh hung cầu cát, Thẩm Nguyên Tịch không định nói ra, cũng không muốn nghĩ thêm. Nàng hỏi Tam Điện hạ, “Ngày hai mươi chín, cũng sẽ thực hiện giờ giới nghiêm sao?”

Ngày thành hôn sẽ vào giờ Thân, khi chiều hoàng hôn buông xuống. Có vẻ như đây là thời điểm mà Tam Điện hạ cố ý chọn. Ngoài phong tục bái đường lúc hoàng hôn của U tộc, có lẽ còn có ý nghĩa khác.

“Cuối cùng nàng cũng hỏi rồi.” Tam Điện hạ đã chờ nàng nhận ra. Chàng tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyên Tịch, “Ta muốn xem lần này bọn chúng có dám đến không.”

“Quả nhiên là muốn bày mưu mai phục…” Lời nói của Thẩm Nguyên Tịch mới đến nửa chừng thì Tam Điện hạ đã vội lấy tay che miệng nàng lại, rồi rút tay về, đưa ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng, lắc đầu.

“Không phải. Thật sự là muốn đưa nàng về phủ, tiện thể xem bọn chúng có gan đến trước khi mặt trời lặn không.”

“Nếu bọn chúng đến thì sao?”

“Vậy thì chứng tỏ…” Tam Điện hạ nói, “Một trận ác chiến.”

Giờ Dậu mặt trời mới lặn, giờ Thân với U tộc vẫn còn sớm. Dù có đến, năng lực của bọn chúng cũng bị hạn chế. Hơn nữa, bọn chúng hẳn sẽ nghĩ chàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ chúng.

Vậy nên, nếu vào lúc chàng và Thẩm Nguyên Tịch thành thân, bọn chúng thật sự đến, điều đó chứng tỏ rằng, bọn Triều Hoa đã quyết tâm phản loạn, lần này sẽ không chừa lại đường lui cho cả đôi bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-95.html.]

“Ta cần phải phối hợp thế nào không?” Thẩm Nguyên Tịch hỏi.

Vẻ mặt nghiêm túc của nàng khiến Tam Điện hạ không nhịn được cười: “Nàng… tất nhiên là làm tân nương.”

“Ý ta là, có gì ta có thể giúp đỡ không…”

Tam Điện hạ bất ngờ ôm nàng vào lòng, giữ chặt lấy nàng, mỉm cười thì thầm bên tai, “Ngốc.”

Thẩm Nguyên Tịch vùng vẫy vài lần, nghe thấy chàng dịu dàng dỗ dành, “Suỵt— đừng động, để ta ôm một lát.”

Thẩm Nguyên Tịch trong lòng tràn đầy băn khoăn, nàng ngốc ở chỗ nào chứ? Kẻ ngốc thật sự là loại gì cũng không hỏi, cứ ngơ ngẩn làm tân nương, mơ hồ mà bái đường cùng người khác.

Chàng xem thường ta sao?

“Nguyên Tịch, nàng bao nhiêu tuổi rồi?” Giọng Tam Điện hạ rất nhẹ.

Thẩm Nguyên Tịch đáp, “Năm nay ta mười bảy?”

Chẳng phải chàng đã biết rồi sao? Lúc nào cũng bảo, nàng mới mười bảy…

“Một người sống hơn hai trăm năm lại không làm tốt việc của mình, còn để cho một tiểu thê tử mười bảy tuổi phải bận lòng, nàng xem thường ta rồi.”

Thẩm Nguyên Tịch vội vàng lắc đầu, bị chàng đỡ eo kéo lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

May

“Yên tâm, có ta đây.”

Thẩm Nguyên Tịch cảm thấy trái tim mềm nhũn, mặt đỏ bừng tựa vào vai chàng, trong vòng tay dịu dàng mà thư giãn, vừa hơi mơ màng, lại vừa muốn rơi nước mắt. Thế nhưng tim nàng khẽ run lên, rõ ràng là niềm hạnh phúc khôn tả.

Lúc ấy, bên ngoài cửa, Vân Tinh xuất hiện không một tiếng động, trong tay cầm một phong thư. Tam Điện hạ chỉ liếc mắt một cái rồi khẽ phất tay ra hiệu cho lui.

Loading...