Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:52:57
Lượt xem: 0

“Thật kỳ diệu, còn kỳ diệu hơn cả câu chuyện Cửu Bàn được ghi chép trong ‘Quỷ Thoại Tân Ngữ’.” Thẩm Nguyên Tịch nhắc đến câu chuyện ngắn nàng từng đọc trước đây, kể về một kẻ cầu tiên, khi vào núi cũng gặp cảnh tượng bước chân đổi dời cảnh vật như thế. Sau khi bái sư học nghệ, quay đầu nhìn lại, con đường đã biến mất, núi chỉ còn là núi.

“Không giống như vậy.” Quả nhiên, Tam Điện hạ cũng đã đọc loại sách ấy, rồi kể cho nàng nghe về bố cục của Tam vương phủ. Tiền viện là cảnh mà người thường có thể nhìn thấy, là cảnh sắc bình thường. Nhưng một khi đã bước qua sảnh chính, sẽ tiến vào trong trận pháp của chàng. Trận này dựa vào ba trăm năm mưa gió và sự sinh trưởng của cỏ cây, cùng nhau dệt thành một cái tổ, cũng là bàn cờ mà chàng hạ xuống mỗi khi rảnh rỗi.

Cá trong hồ, hoặc chuông gió treo trên hành lang, nước mưa đọng lại trên mái hiên, mọi biến đổi và bố trí trong Tam vương phủ đều nằm trong sự kiểm soát của chàng.

“Hôm nay bị mèo tha mất ba con cá, ta nhổ hai cọng cỏ bên cạnh, dòng nước chảy đã khác với hôm qua.”

“Vậy mỗi con đường đều phải ghi nhớ trong lòng sao?” Thẩm Nguyên Tịch hỏi.

Tam Điện hạ mỉm cười: “Có khi lười biếng, ta sẽ trực tiếp dùng gió rời phủ. Ta là chủ nhân của trận pháp, muốn đi hay đến, tự do tùy ý.”

Chàng lại đưa tay ra, đặt bên cạnh Thẩm Nguyên Tịch, nói: “Không đi cùng ta sao?”

Thẩm Nguyên Tịch hỏi lại: “Ồ, nếu ta không đi cùng ngài, có lẽ lại giống như vừa rồi, đi đến một nơi khác sao?”

Sắc mặt của Tam Điện hạ bỗng trầm xuống vài phần, nói: “Đó là vì Mai Trưng đã động vào trận của ta.”

Đình tránh gió mà Mai Trưng ở là cửa trận nằm ở rìa tiền viện. Hắn đã nhìn ra Tam vương phủ thực chất là một trận pháp tinh xảo hơn cả bản đồ trong tay mình, nên đã táy máy dời vài tảng đá đi.

“Xem ra Mai Bán Tiên quả thực có bản lĩnh thật sự.” Thẩm Nguyên Tịch tán thưởng.

Tam Điện hạ lại nâng tay cao hơn, đặt ngay trước mắt nàng, “Không đi cùng ta sao?”

Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu: “Nếu ta không đi cùng ngài, Điện hạ sẽ làm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-93.html.]

Tam Điện hạ cười rạng rỡ, rõ ràng là rất vui, “Nguyên Tịch.”

Chàng đột ngột bế Thẩm Nguyên Tịch lên, “Nàng hỏi như thế, tức là đã nghĩ đến ta sẽ làm vậy, đúng không?”

Chỉ là, sau khi bế nàng lên, chàng lại không dùng gió mà chầm chậm bước đi.

“Tại sao không đặt tay lên vai ta?” Chàng hỏi, “Là không dám, hay là ngượng ngùng? Cũng phải, thời gian để nàng ngượng ngùng không còn nhiều đâu.”

Những lời này, dù biết là chàng cố ý nói để trêu nàng, nhưng Thẩm Nguyên Tịch vẫn không tự chủ được mà như muốn chứng minh mình không hề ngượng ngùng, không chỉ đặt tay lên vai chàng, mà còn vòng tay ôm lấy, nhẹ nhàng tựa đầu vào n.g.ự.c chàng.

May

Nàng nghe thấy nhịp tim của Tam Điện hạ, chàng cũng dừng bước đứng trên cầu.

“Điện hạ sao không đi tiếp?” Đến lượt Thẩm Nguyên Tịch giả vờ không biết mà hỏi.

Tam Điện hạ cười, chàng nhìn Thẩm Nguyên Tịch, dường như muốn nói gì đó, lông mày phảng phất nụ cười nhưng lại hỏi nàng: “Khi nhận hôn chỉ, vì sao nàng cho rằng ta sẽ không thành thân?”

Thẩm Nguyên Tịch thoáng ngẩn người, có vẻ hiểu được vì sao chàng lại nghĩ đến câu hỏi này, mặt hơi đỏ, đáp: “Ta không nói cho ngài biết.”

Nàng thật sự nghĩ rằng Tam Điện hạ là một người không dính bụi trần, không động sắc tâm, thậm chí không biết thế nào là ‘Chu Công chi lễ’, không hiểu chuyện ân ái trên giường.

Một mỹ nhân bảo hộ Đại Chiêu ba trăm năm không già, làm sao có thể có những suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, trong ‘Khảo U’ có nói, m.á.u có thể thỏa mãn mọi dục vọng, Thẩm Nguyên Tịch hiểu người U tộc rất thờ ơ với dục vọng của con người.

Thấy không, cuối cùng thì U Chủ và Công chúa Yến Lan cũng chỉ sinh được một đứa con sau mấy trăm năm…

Cho nên, những điều này Thẩm Nguyên Tịch tuyệt đối không thể để Tam Điện hạ biết. Nàng đọc sách nhàn nhã, tất nhiên cũng đọc cả những loại sách “nhàn” hơn, những lời phóng túng ngông cuồng trong đó nàng đã thấy từ vài năm trước, ít nhất khi đọc những chữ ấy, mặt không đỏ tim không loạn.

Loading...