Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:52:38
Lượt xem: 0
“Ta… ta cũng không tự trách mình.” Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu.
“Phụ thân nàng là đại tướng quân duy nhất đương triều, hiện lại là tổng đốc của ba châu, nắm giữ binh quyền Đông Nam. Nàng nghĩ rằng một anh hùng như phụ thân nàng sẽ vì một chút chuyện nhà mà lo lắng đến mức ảnh hưởng chiến cục sao?”
“Sao có thể!”
“Vậy thì hãy mạnh dạn viết.” Tam Điện hạ khuyên, “Làm điều nàng cho là đúng, còn phản ứng của người khác thì là việc của họ. Nàng chỉ cần tin vào phán đoán của mình.”
Tam Điện hạ nói đúng.
Thẩm Nguyên Tịch thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, hạ bút không còn chần chừ, rất nhanh viết xong một phong thư, chỉ gói gọn trong một trang giấy.
Tam Điện hạ liếc qua, thư của Thẩm Nguyên Tịch không có chữ thừa nào, nàng trực tiếp nói rõ kẻ địch U tộc tấn công, Hoa Kinh không còn an toàn, Tiết Tử Du bị U tộc bắt đi. Đồng thời, nàng cũng nhắc đến việc nàng sẽ vào Tam Vương phủ vào ngày 29 tháng này. Bệ hạ và Tam Điện hạ đã sai người đi cứu Tử Du, bảo Thẩm Phong Niên không cần lo lắng, nàng sẽ làm những việc mà nàng nên làm, chăm sóc thật tốt cho phủ đệ.
Thẩm Nguyên Tịch gấp phong thư lại, bảo: “Tam Điện hạ tránh một chút, để ta gọi người đến gửi…”
Tam Điện hạ nhẹ nhàng cầm lấy lá thư bằng hai ngón tay, nói: “Để ta gửi, sẽ nhanh hơn.”
Nói xong, chàng lại biến mất khỏi tiểu viện, lần này ngay cả vạt áo phất phơ nàng cũng không kịp thấy.
Đến buổi trưa, Thẩm Nguyên Tịch ngả người lên giường, nhắm mắt ngủ. Tam Điện hạ lại đến, nhưng nàng không hề hay biết.
Chàng đứng bên giường, cách nàng một khoảng ngắn, yên lặng cúi đầu ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Thẩm Nguyên Tịch. Ánh mắt chàng dần rực sáng.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào vô cùng rực rỡ, khiến đôi mắt chàng như thành một sắc đỏ bán trong suốt, sự khát vọng của m.á.u hòa vào ánh mặt trời rực rỡ, bị che giấu một cách hoàn hảo.
Tam Điện hạ từ từ che mắt mình lại, đầu lưỡi chạm khẽ vào chiếc răng sắc nhọn đang nhú ra.
Chàng quay người đi, tay trượt xuống che lấy miệng.
Đói quá.
Ban ngày là lúc cơn khát m.á.u của U tộc trỗi dậy mạnh mẽ, đặc biệt… là vào giờ Ngọ.
Cũng như con người sẽ bộc lộ những tình cảm và dục vọng sâu kín nhất vào đêm đen, U tộc sẽ muốn ôm lấy người mình yêu vào thời điểm ánh mặt trời mạnh mẽ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-83.html.]
Khát quá.
Tam Điện hạ cầm nửa cốc trà trên bàn lên, vừa chạm môi vào miệng cốc, lại ngửi thấy chút hương nhẹ nhàng của Thẩm Nguyên Tịch còn lưu lại, tim bỗng run lên, trong đầu không tự chủ hiện lên đôi môi hồng nhạt và ướt mịn cùng chiếc cằm trắng ngần, chàng bất giác bị sặc nước, sau đó khẽ ho khan.
Thẩm Nguyên Tịch bị tiếng động làm tỉnh giấc.
May
Tam Điện hạ lúng túng, chưa kịp nói gì, cũng chẳng dám quay đầu nhìn nàng, đã vội vàng chạy đi.
Chạy rất vội, cứ như Tam Vương phủ bốc cháy.
Thẩm Nguyên Tịch sững sờ hồi lâu, chẳng hiểu vì sao Tam Điện hạ lại cầm chén trà của nàng mà bỏ chạy.
Trà có vấn đề sao?
U tộc đã bỏ độc vào trà sao?
Tam Điện hạ vẫn cầm chén trà trong tay, về đến Tam Vương phủ mà nét mặt hoảng hốt vẫn chưa kịp tan đi, chàng đụng phải lão bộc và người đi cùng phía sau.
Người nọ khoác áo xám của thần sứ, chân đi giày cỏ, mặt đầy vẻ tinh ranh khó lường. Khi thấy Tam Điện hạ, nét ngạc nhiên hiện lên, sau đó từ từ chuyển thành nụ cười, tháo chiếc mũ rộng vành ra rồi cúi đầu chào.
“Đời thứ mười của Mặc Trung Mai, Mai Trưng, diện kiến Tam Điện hạ.”
Tam Điện hạ: “Vất vả rồi.”
Đó là gia thần ở Thương Châu.
Lão bộc im lặng nhìn vào chén trà trên tay Tam Điện hạ.
Tam Điện hạ lúc này mới nhận ra, đôi má trắng ngần của chàng bỗng nhiên ửng đỏ lên vài phần.
Lão bộc lắc đầu một cách bất lực.
Chàng bỗng nhớ ra điều gì, vội vã kéo tay áo của lão bộc, nói: “Vân Tinh, hỷ phục của Vương phi phiền ông lo liệu giúp.”
Lão bộc khẽ đáp: “… Không thể nào, Điện hạ đang làm khó ta.”