Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:51:26
Lượt xem: 1
Với Tam Điện hạ, ông vừa yên tâm lại vừa không yên tâm.
Ở kinh thành, hay nói rộng ra là toàn Đại Chiêu, Tam Điện hạ được coi như thần bảo hộ, dưới sự bảo hộ của ngài, dù Thẩm Phong Niên bỏ con gái lại ở kinh thành cũng không lo lắng về an nguy của nàng.
Nhưng mặt khác, Tam Điện hạ không phải hoàng thân bình thường, cũng không phải người bình thường, nếu Thẩm Phong Niên rời kinh đi xa nhậm chức, con gái lại ở Hoa Kinh, bị Tam Điện hạ nắm gọn trong tay, khi cần cũng chẳng có nhà mẹ đẻ nào để cầu cứu.
“Ngươi lo gì chứ.” Tam Điện hạ hỏi nhạc phụ, “Vừa vui vì ta có thể bảo vệ nàng, vừa lo nàng không có chỗ dựa, bị ta bắt nạt… Rốt cuộc là do gia thế của Nguyên Tịch mỏng manh, chỉ có mình ngươi là chỗ dựa. Vậy ngươi nên nghĩ rằng, nếu nàng gả cho người khác, ngươi rời kinh cũng sẽ ngày đêm lo lắng, có khi còn lo hơn.”
Vốn dĩ Thẩm gia khá đặc biệt, phụ mẫu Thẩm Phong Niên qua đời sớm, nhân đinh chẳng nhiều, họ hàng xa cũng không ở kinh thành, ngay cả Trình Niệm An cũng là cô nhi không thân thích, tính lên tính xuống, người có thể coi là nhà mẹ đẻ của Thẩm Nguyên Tịch chỉ có Thẩm Phong Niên và một người không hề có quan hệ m.á.u mủ là Tiết Tử Du.
Tiết Tử Du… tính tình hắn đáng tin cậy thì có đáng tin cậy, nhưng vì một lý do nào đó, biến số của hắn cũng khá lớn. Hơn nữa, hắn chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, ở kinh thành không người thân cũng không công danh, nếu Thẩm Nguyên Tịch thật sự gặp chuyện, cũng chẳng trông cậy được gì.
Nói đi nói lại, dù Thẩm Nguyên Tịch gả cho ai, sau khi Thẩm Phong Niên rời kinh, con gái ông cũng vẫn sẽ ở trong tình cảnh vô thân vô thích. Cuối cùng, quay đi quay lại, vẫn thấy gả cho Tam Điện hạ là lựa chọn tốt nhất.
“Tam Điện hạ…” Thẩm Phong Niên hiểu ra điều này, muốn hỏi xin Tam Điện hạ một lời hứa, dù chỉ là để an lòng, nhưng vừa mở miệng lại không nói ra được, chỉ thở dài, “Ta chỉ có mỗi một đứa con gái…”
Tướng quân nhắc tới tâm tư mềm mại, suýt chút nữa xúc động rơi lệ.
Tam Điện hạ mỉm cười, hỏi: “Vậy thế nào mới khiến ngươi tin ta? Dùng cái hư danh thần bảo hộ Hoa Kinh mà ta đã bảo hộ trăm năm nay, có đủ an lòng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-54.html.]
“Chuyện đó ta yên tâm, về phẩm cách của điện hạ, ta luôn khâm phục…” Thẩm Phong Niên nói.
“Ồ.” Tam Điện hạ thấu tỏ tâm tư của nhạc phụ, nói: “Vậy là ngươi lo vì ta là U tộc, sợ sau khi ngươi đi, ta không màng lễ nghĩa, bắt Nguyên Tịch uống m.á.u ăn thịt, đúng không?”
Thẩm Phong Niên không đáp, cằm cứng lại.
Tam Điện hạ không giận, chỉ có chút bực dọc trong giọng nói.
“U tộc là đám mọi rợ còn chưa hoàn toàn bỏ được bản tính hoang dã, nhưng ta là U tộc chính thống, làm sao hành xử thấp kém như lũ súc sinh ấy được?”
Ngài nhìn Thẩm Phong Niên, nghiêm túc nói: “Ta đợi gần ba trăm năm mới thành thân, đương nhiên phải đàng hoàng, không chỉ ở Đại Chiêu, mà ngay cả trong U tộc cũng vậy, trời đất chứng giám, đường đường chính chính. Chưa cưới thì ta sẽ không khiến nàng lâm vào hiểm cảnh, không để nàng chịu nửa phần ấm ức.”
“Vả lại…” Tam Điện hạ nói tiếp, “Nếu ngươi vẫn không yên lòng, ta sẽ viết thư nhờ mẫu thân gặp ngươi, ngươi cứ xem bà ấy sống thế nào thì biết.”
Thẩm Phong Niên xua tay: “Không dám làm phiền…”
“Vậy quyết vậy đi, ta sẽ viết thư ngay, để mẫu thân đến gặp ngươi. Người gả cho U tộc cũng không phải là bước vào hang sói.” Tam Điện hạ đứng dậy cầm bút, “Hơn nữa, bà còn ở với phụ thân ta lâu dài tại U tộc, còn Nguyên Tịch là cùng ta cư ngụ lâu dài ở kinh thành.”
May
Thẩm Phong Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y bái tạ, lòng cảm thấy an tâm nhiều. Sau khi về phủ, ông ngủ ngon một giấc, tinh thần sảng khoái, muốn nói chuyện rời kinh với con gái. Khi đến trước tiểu viện, nghe thấy tiếng con nói chuyện, ông đẩy cửa thì thấy Tam Điện hạ ở đó.