Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:16:06
Lượt xem: 2

“Nàng đang mong đợi điều gì?” Tam Điện hạ hỏi sau khi Trần tẩu đã ra ngoài.

Thẩm Nguyên Tịch vội vã xua tay nói không có.

“Muốn xem thế này phải không?” Lời Tam Điện hạ vừa dứt, trong tay bát liền kết băng.

Thẩm Nguyên Tịch tròn mắt kinh ngạc.

Thoáng chốc, lớp băng tan thành làn hơi trắng, biến mất không dấu vết.

Nàng không tự chủ được nghiêng người về phía trước, tò mò nhìn vào bát thuốc.

“Hình như đã nguội đi chút rồi.” Tam Điện hạ nói, “Còn muốn xem không?”

Thẩm Nguyên Tịch nhỏ giọng hỏi: “Có thể không?”

“Uống hết thuốc, ta cho nàng xem thứ còn thú vị hơn.” Cái thìa tiến gần, Thẩm Nguyên Tịch bối rối cụp mắt xuống, ngoan ngoãn cúi đầu uống thuốc.

Nàng từ nhỏ đã quen uống thuốc, thật ra không cần dùng thìa, có thể ôm cả bát mà uống một hơi như Thẩm Phong Niên uống rượu.

Chỉ là Tam Điện hạ muốn đút như vậy, nàng không dám, cũng không nỡ nói mình có thể uống một hơi hết sạch.

Chầm chậm uống từng thìa một cách thanh nhã, Tam Điện hạ xắn tay áo, đôi tay trắng sứ mở ra trước mặt nàng.

“Nhìn kỹ.” Ngài nói.

Tam Điện hạ chớp mắt đã cầm một gói mứt hoa quả, nhón lấy một miếng đút cho nàng.

“Mứt của Xuân Cục, cả Hoa Kinh chỉ có của hắn hợp khẩu vị ta. Thế nào?”

Đúng là ngon, chỉ là hơi dính răng, Thẩm Nguyên Tịch không mở miệng được, đành gật đầu.

“Ừm, thời Trung Tông trong cung có bậc thầy làm mứt, sau khi rời cung ta cho ít tiền để mở tiệm này, hắn làm ngon nhất, hậu nhân làm không bằng.” Tam Điện hạ bổ sung.

Chờ nàng nuốt xong miếng mứt, Tam Điện hạ nói: “Mở miệng.”

Thẩm Nguyên Tịch lấy tay che miệng lắc đầu.

May

Tam Điện hạ cười: “Vọng, văn, vấn, thiết, cần xem lưỡi nàng mới biết bệnh thế nào.”

Thẩm Nguyên Tịch kiên quyết lắc đầu.

“Ồ, thẹn thùng.” Tam Điện hạ cười rõ ràng hơn chút nữa.

Có lẽ vì ánh sáng ban trưa quá mạnh, đôi mắt ngài là màu đen sâu thẳm, chỉ khi ánh sáng tràn qua mới thấy được ánh đỏ ẩn hiện bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-41.html.]

“Nghe lời.” Tam Điện hạ gạt tay nàng ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cằm nàng.

Thẩm Nguyên Tịch vẫn không muốn mở miệng, nàng đầu tóc rối bù mặc thế này để ngài thấy đã đủ điên cuồng rồi, còn phải mở miệng… c.h.ế.t cũng không muốn!

Nàng che miệng, tay đè lên tay Tam Điện hạ, một cảm giác tê dại chạy khắp da đầu, nàng rùng mình, mặt đỏ bừng.

“Mặt đỏ rồi? Nhanh thật. Là người dễ đỏ mặt…” Ngón tay Tam Điện hạ thuận theo, tự nhiên men xuống cổ nàng rồi dừng trên ngực, “Tim đập nhanh quá.”

Điều này làm Thẩm Nguyên Tịch choáng váng.

Nàng cứng đờ như khúc gỗ, thậm chí quên cả thở.

Tam Điện hạ nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt cũng thoáng chút sững sờ.

Ngài che miệng, đôi mắt dần sáng lên, đôi đồng tử đỏ bừng như ngọc mã não trong suốt dưới ánh sáng.

Một lúc lâu sau, ngài đứng dậy, vội vàng lùi vài bước, biến mất không dấu vết.

Thẩm Nguyên Tịch lúc này mới như người c.h.ế.t đuối được cứu, ôm lấy n.g.ự.c thở phào.

Người bị hoảng sợ vốn là nàng, nhưng nhìn phản ứng của Tam Điện hạ, hình như ngài mới là người bị xúc phạm.

Uống thuốc xong, nàng mơ màng ngủ đến tối.

Lúc tỉnh dậy, cảm giác thèm ăn và tinh thần đều đã tốt hơn, ăn cơm xong, Phúc tẩu giúp nàng tắm gội, chải đầu, thay ga giường và mặc áo bông mới ấm áp, lúc này thoải mái hơn nhiều.

Dẹp bình phong xong, Thẩm Nguyên Tịch quay vào phòng trong ngủ, bên giường có một chồng sách.

Nàng vốn có thói quen để sách bên giường, thêm phần vừa mới tắm gội, đầu óc còn mơ màng, Thẩm Nguyên Tịch không nghĩ ngợi gì nhiều, tiện tay lấy một quyển, nằm lên giường đọc.

Mở ra mới thấy lạ, là câu chuyện nàng chưa từng thấy.

Nàng lật người, vồ lấy chồng sách, lần lượt lật ra xem, quả nhiên, đều là bản hiếm nàng không thể mua nổi!

“Phúc tẩu!” Thẩm Nguyên Tịch gọi người bên ngoài, “Sách này ở đâu ra vậy?!”

Phúc tẩu cũng hoàn toàn không biết, bà vẫn ở ngoài thêm nước, kiểm tra nhiệt độ, không vào phòng trong.

“Không phải sách của cô nương sao?”

“Á á á—”

Thẩm Nguyên Tịch bất chấp kêu lên.

Loading...