Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:16:02
Lượt xem: 0

Trong lòng nàng suy nghĩ qua một loạt những câu từ ứng đáp khéo léo, vừa định mở miệng, đã nghe Tam Điện hạ nói: “Vậy ngày mai, chúng ta sẽ đổi chỗ khác nhé?”

Thẩm Nguyên Tịch: “A?”

“Sách ‘Ngũ Đấu Kim’ nàng chưa sưu tầm đủ,” Tam Điện hạ nói, “Ta có, sáng mai giờ Thìn, ta đến đón nàng.”

“…Chỉ… xem sách thôi sao?” Thẩm Nguyên Tịch cẩn thận xác nhận.

“Đúng, cái này chắc nàng sẽ thích.” Tam Điện hạ cười một cái, khiến nàng cảm giác hai má như muốn làm tan chảy chút tuyết còn lại.

“…Xem… ở đâu?” Thẩm Nguyên Tịch vẫn không tin, lại xác nhận lần nữa.

“Ở phủ ta.” Tam Điện hạ đáp.

“Việc này… không hợp lễ nghi…” Thẩm Nguyên Tịch bối rối lắp bắp.

May

Tam Điện hạ bỗng nhiên cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng:

“Chiếu hôn nàng dám nhận, còn không dám vào Tam Vương phủ sao?”

Thẩm Nguyên Tịch vừa định lắc đầu, lại nghe Tam Điện hạ nói: “Hay là nói, nàng không muốn xem nơi ở của ta?”

Câu này có chút ấm ức.

Thẩm Nguyên Tịch không thể tự lừa dối chính mình.

Nàng muốn đi, nàng quá tò mò rồi!

“Vậy cứ quyết định vậy đi.” Tam Điện hạ vui vẻ nói.

Trước khi mặt trời lặn, Tam Điện Hạ đưa Thẩm Nguyên Tịch trở về phủ tướng quân, vẫn như cũ dùng ngựa kéo xe, đến cổng thì chỉ nói một câu “Ta chờ nàng” rồi biến mất như một giấc mộng thoáng qua. Thẩm Nguyên Tịch bước xuống xe, lòng đầy cảm giác trống rỗng.

Gió đêm đã lạnh, Thẩm Nguyên Tịch khẽ ho mấy tiếng, cố gắng bước về tiểu viện của mình. Vào đến trong nhà, nàng mới nhận ra trên người vẫn khoác áo choàng của Tam Điện Hạ.

Không lạ gì mà mùi hương ấy mãi không phai, nàng còn tưởng đó chỉ là ảo giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-39.html.]

Cầm chén trà ấm uống vài ngụm, hơi ấm lan tới đầu ngón chân, Thẩm Nguyên Tịch tháo giày, gỡ áo ngoài và búi tóc, chỉnh lại mình rồi quấn chăn cho ấm.

Lửa trong lò nhảy múa, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách. Cửa gõ mấy cái rồi mở, Thẩm Nguyên Tịch tưởng là Trần tẩu hoặc ai đó, nàng chuẩn bị tinh thần kể lại chuyến đi Phỉ Hà Sơn hôm nay, nào ngờ thấy Tiết Tử Du lạnh mặt bước vào, một tay cầm bát cháo táo đỏ, không nói một lời, chỉ đẩy tới nàng.

“Đệ đã ăn chưa?” Thẩm Nguyên Tịch hỏi.

Tiết Tử Du: “Không cần tỷ lo, lo cho mình trước đi.”

Thẩm Nguyên Tịch mỉm cười nhận lấy.

Tiết Tử Du nói tiếp: “Tỷ cũng giống mấy cô gái kia, bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của hắn rồi đúng không?”

Thẩm Nguyên Tịch sững sờ một chút, rồi bật cười, cắn muỗng nói: “Đệ đang nói ai vậy?”

“Chậc.” Tiết Tử Du nhìn sang hướng khác, không kiên nhẫn nói: “Tỷ biết mà, mặt cười ngây dại, nhìn phát bực.”

“Nhưng Tam Điện Hạ quả thực rất đẹp, chỉ cần nghĩ đến là không khỏi cười.” Trước mặt Tiết Tử Du, Thẩm Nguyên Tịch không ngại nói lời thật lòng.

“Tỷ đã nghĩ đến lý do hắn để mắt đến mình chưa? Tỷ, loại người như hắn… tỷ phải nghĩ kỹ.”

“Ta nghĩ rồi.” Thẩm Nguyên Tịch đặt bát xuống, nghiêm túc nói: “Ý đệ chẳng phải muốn nói rằng Tam Điện Hạ để ý tới là vì m.á.u trên người ta sao?”

“Tỷ… thế mà còn cười được!”

Thẩm Nguyên Tịch không hiểu tại sao Tiết Tử Du lại vô cớ nổi giận với mình, dù vậy nàng vẫn kiên nhẫn nói: “Tử Du, đệ đang lo lắng cho ta phải không? Không cần như vậy. Hãy nhìn các tiểu thư ở kinh thành này, ai thành hôn mà không có mục đích gì? Gia thế, danh vọng, lợi ích – dù vào cung hay xuất giá, ai có thể tự chọn? Ta lấy Tam Điện Hạ là thánh chỉ, ta nhận rồi, dù trời sập đất lở cũng không thay đổi được sự thật đó. Thà ta cười mà lấy, còn hơn khóc mà lấy.”

“Ta không có ý đó…” Tiết Tử Du cố gắng ngắt lời nàng.

“Huống chi…” Thẩm Nguyên Tịch nói tiếp, “Ta cũng không phải là không mong đợi gì ở ngài, vậy xem ra cũng công bằng thôi.”

Tiết Tử Du kinh ngạc: “Tỷ ngốc sao? Tỷ… tỷ có thể mong đợi gì từ hắn?”

Thẩm Nguyên Tịch không trả lời.

Nếu nói hôm qua nàng còn nhiều lo lắng, thì qua buổi hôm nay nàng đã bớt phòng bị với Tam Điện Hạ. Tam Điện Hạ là người có tâm tư không tồi, từ việc mười tám năm trước một mình đối mặt kẻ địch cứu mẫu thân, đến việc tỉ mỉ cùng nàng ngắm mai, đã chứng tỏ ngài là người tốt.

Loading...