Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:15:49
Lượt xem: 1

Thẩm Nguyên Tịch vẫn đang trang điểm trong tiểu viện.

Tối qua nghe tin nàng sẽ đi ngắm hoa mai cùng Tam Điện hạ, mấy tẩu tử từ sớm đã dậy, góp ý cho nàng mặc gì, trang điểm như thế nào.

Thẩm Nguyên Tịch ban đầu còn nhẫn nại, nhưng sau khi thử qua ba, bốn kiểu tóc mà chưa quyết định được kiểu nào đẹp nhất, nàng liền thở dài chịu thua.

“Thôi cứ để vậy đi.” Thẩm Nguyên Tịch nói, “Dù sao cũng không phải con là người được ngắm.”

“Chưa chắc đâu.” Trần tẩu cười, “Bây giờ con đó, trong miệng người kinh thành là đại mỹ nhân vô song, dung nhan hơn cả Tam Điện hạ.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Thẩm Nguyên Tịch rụt vào ghế, che mặt nóng bừng, “Lời này con nào dám nhận!”

Nhưng lời của Phúc tẩu lại khiến Thẩm Nguyên Tịch cảm thấy được an ủi: “Nguyên Tịch, nghe ta, ưu tiên ấm áp, mặc thật ấm vào. Dù gì hôm nay đâu phải để Tam Điện hạ ngắm con, mà là con đi ngắm Tam Điện hạ thay tỷ muội chúng ta, nhớ nhìn kỹ ngài ấy mặc gì, rồi về kể lại cho chúng ta nghe.”

“Nói đúng lắm!” Thẩm Nguyên Tịch ngồi thẳng dậy, nhận nhiệm vụ vinh quang này.

Phủ tướng quân vẫn chật như nêm cối, Thẩm Nguyên Tịch ngồi vào xe ngựa trong viện, nhưng xe ngựa kẹt cứng ở cổng chính, đến cả thời gian uống xong một chén trà vẫn chưa ra được bên ngoài.

Tất cả đều là những người nghe tin đến ngắm Tam Vương phi, vài ngày trước, những vị phú thương kéo cả gia quyến đi xem Tam Điện hạ, nay vừa nghe có Tam Vương phi, bữa sáng còn chưa kịp ăn đã vội vã kéo nhau đến xem.

Thẩm Nguyên Tịch ngồi trong xe, che mặt, lòng đầy cảm xúc phức tạp.

Không biết đã bao lâu, tiếng ồn bên ngoài bỗng lắng xuống, rồi im phăng phắc.

Xe ngựa sau đó bắt đầu di chuyển một cách êm ái. Thẩm Nguyên Tịch ngẩng đầu lên, khẽ vén rèm nhìn ra bên ngoài, nàng thấy mình đã rời khỏi phố Đông từ lúc nào, hai bên đường cảnh vật lùi dần, thỉnh thoảng lóe lên vài khuôn mặt kinh ngạc nhìn theo xe.

Thẩm Nguyên Tịch ngẩn người, nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng vén rèm lén nhìn ra ngoài.

Trước mắt nàng là một thân ảnh thanh nhã trong áo choàng tím nhạt, mái tóc dài như tuyết rũ xuống như mực vẩy, theo từng nhịp lắc của xe mà hơi rung động.

Ngài còn tết vài lọn nhỏ, trên đó gắn những nút vàng và vòng ngọc tinh xảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-32.html.]

Thẩm Nguyên Tịch nhìn đến ngây ngốc, nàng muốn đưa tay chạm vào mái tóc ấy.

Tam Điện hạ không quay đầu, tựa như có mắt sau lưng, nói: “Ngồi yên về chỗ đi.”

Thẩm Nguyên Tịch nghe lời rụt về, vỗ vỗ mặt, lòng thầm kinh ngạc.

May

Sao lại là Tam điện hạ đánh xe chứ?!

Người đánh xe của nàng đâu rồi?

Mùi hương dịu ngọt của hoa cỏ cùng tiếng chim hót vang vọng nơi ngoại ô kinh thành khiến Thẩm Nguyên Tịch dần thả lỏng.

Nàng khẽ đẩy cửa sổ, ánh nắng mờ ảo như sương phủ lên nửa gương mặt. Ánh mặt trời mùa đông không mang theo hơi ấm, gió thổi tới vẫn lành lạnh.

Xe ngựa có vẻ chậm lại, đường đi cũng không bằng phẳng, những cú xóc nảy càng lúc càng nhiều hơn.

Một cú xóc mạnh khiến trâm cài trên đầu Thẩm Nguyên Tịch va vào vách xe, nàng giơ tay xoa trán, rồi xe từ từ dừng lại.

Thẩm Nguyên Tịch vội vã đóng cửa sổ lại, ngồi ngay ngắn, Tam Điện hạ vén rèm xe lên nhìn vào trong.

Ánh mắt của Tam Điện hạ chạm vào ánh mắt của nàng, Thẩm Nguyên Tịch vội vàng né tránh.

Tam Điện hạ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn một hồi rồi buông rèm xuống, bước ra khỏi xe. Một lát sau, nghe thấy tiếng ngài dời ghế bước lên, rèm xe được cuộn cao, ngài đưa tay về phía nàng.

“Xuống đi.”

Thẩm Nguyên Tịch nhìn chăm chú vào bàn tay ngài.

“Còn do dự gì nữa?” Tam Điện hạ khẽ cười, nhưng khi Thẩm Nguyên Tịch ngước lên, vẻ mặt của ngài vẫn không thay đổi, như thể nụ cười kia chỉ là ảo giác của nàng.

Trong lòng Thẩm Nguyên Tịch đấu tranh dữ dội. Từ sau lần nhìn thấy đôi tay cầm hoa của Tam Điện hạ trên Phượng Hoàng đài, nàng vẫn luôn không quên được đôi tay ấy.

Loading...