Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:09:32
Lượt xem: 2
“Thật sự rất đẹp.”
Trần tẩu thở dài: “Dù đã kể nhiều lần như vậy, nhưng ta vẫn không tưởng tượng nổi. Tóc trắng mà lại đẹp ư?”
“Ừm… tóc ngài ấy, nói thật, con cũng tò mò.” Thẩm Nguyên Tịch vô thức xoa xoa ngón tay, mơ hồ nói, “Như lụa là gấm vóc, có lẽ rất mềm mại.”
Hơn nữa, chạm vào chắc hẳn sẽ rất mát lạnh, thật sự muốn thử chạm vào.
“Còn đẹp hơn cả Tử Du sao?” Trần tẩu bất ngờ so sánh.
Thẩm Nguyên Tịch nghĩ ngợi kỹ rồi gật đầu: “Tất nhiên là đẹp hơn Tử Du.” Nói xong, nàng chắp tay lại, khẽ nói: “Thứ lỗi, Tử Du…”
Nói lời xin lỗi với không khí xong, Thẩm Nguyên Tịch thản nhiên đáp: “Dù sao, Tam Điện hạ cũng là nam nhân, cao hơn phụ thân một chút, còn Tử Du thì nhỏ tuổi, chưa cao lớn, sao so được với một người như thế, so sánh vậy là không công bằng.”
“Chính vì thế mà ta mới không tưởng tượng nổi Tam Điện hạ trông thế nào.” Trần tẩu thật lòng cảm thán, “Trong lòng ta, thiếu niên lang đẹp nhất vẫn là Tử Du, hơn được Tử Du, thật không tưởng tượng nổi.”
“Nếu vậy, lần sau khi ngài ấy lại đứng trước cửa phủ chúng ta, con sẽ gọi hết tất cả các cô nương trong phủ ra, cùng nhau ra ngoài nhìn, nhất định để tẩu thấy tận mắt!” Thẩm Nguyên Tịch đùa.
Dù sao thì cả đời này Tam Điện hạ cũng không có khả năng đứng trước cửa tướng phủ lần thứ hai, Thẩm Nguyên Tịch nghĩ đây là một trò đùa an toàn.
“Còn biết đùa? Đợi Tam Điện hạ xuất hiện ở cửa phủ, chắc tóc ta cũng bạc hết, thà sáng mai đi theo Hồ nương ra phố mua đồ còn hơn. Mấy hôm trước họ bảo Tam Điện hạ ban ngày còn đi dạo quanh miếu Nguyệt Thần.”
Nghe thấy ba chữ “miếu Nguyệt Thần,” Thẩm Nguyên Tịch suýt làm rơi con thỏ ngọc, tim nàng đập thình thịch, vội hỏi: “Khi nào vậy? Ngài ấy làm gì ở đó?”
“Ngày mười sáu vừa rồi. Nghe nói là thay thang mới cho miếu Nguyệt Thần. Đêm mười lăm có tuyết, có người trượt chân ngã từ trên thang xuống. Tam Điện hạ nghe tin liền sai gỡ thang cũ đi, đổi một cái mới. Quản sự ở Tam vương phủ còn bảo, nếu không đổi, Tam Điện hạ sẽ vì lo cho bách tính mà mất ngủ. Tam Điện hạ quả là thần hộ vệ của Đại Chiêu chúng ta…”
Thẩm Nguyên Tịch ngây người rất lâu. Đến tận nửa đêm, khi tỉnh giấc trong bóng tối, nàng vẫn còn lẩm bẩm câu chuyện lan truyền trong ngõ ngách: “Quá phi lý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-21.html.]
Tam Điện hạ đã ngủ liền mấy ngày đêm không phân biệt sáng tối. Cuối cùng vào một buổi sáng nọ, chàng bừng tỉnh, loáng thoáng nghe được tiếng nhạc vui nhộn từ xa, kèm theo tiếng reo hò bị gió cắt nhỏ.
Ánh dương rực rỡ hơn cả một ngày đông, trời xanh nhạt, không một gợn mây.
Tam Điện hạ từ từ ngồi dậy, tay trái vẫn nắm lấy mảnh thang đã cũ không còn chút mùi vị.
May
Hương m.á.u nhè nhẹ của Thẩm Nguyên Tịch lưu lại trên thang quá mỏng manh, chút hương còn sót lại nhờ tuyết đêm chỉ lưu một thời gian ngắn, sau đó tan biến khi chàng ôm nó trong giấc ngủ.
Cổ họng chàng khô khát, nhưng vẫn có thể chịu đựng.
Tam Điện hạ cau mày, định viết một phong thư cho mẫu thân, hỏi chuyện kết duyên của U tộc. Thế nhưng khi đang mài mực, ý nghĩ của chàng lại bị tiếng reo hò từ xa cắt ngang liên tục, đến mức không chịu nổi nữa.
Chàng đặt bút, bước ra khỏi tẩm điện, vén rèm châu vương đầy dải lụa bay phấp phới, hỏi lão bộc đang chậm rãi bưng chén máu.
“Hôm nay là ngày gì? Ồn ào vậy.”
“Đại Chiêu thu hồi cố thổ phía bắc Mạc Châu, Hoàng đế đang phong thưởng công thần.”
Tam Điện hạ hơi ngạc nhiên, dưới ánh sáng ban ngày, đôi mắt vốn đậm sắc đỏ giờ trông gần như đen như mực.
“Đã đến ngày rồi sao?”
“Điện hạ muốn đi không?” Lão bộc từ tốn hỏi.
“Lấy áo bào cho ta.” Tam Điện hạ cầm chén vàng trên khay, một hơi uống cạn m.á.u tươi nguyên chất chưa qua chế biến, vị ngọt pha chút cay nồng xông thẳng vào cổ họng.
Đôi mắt chàng sáng bừng lên một thoáng, rồi như ngọn lửa vụt tắt, trở lại bình thường.