Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:09:19
Lượt xem: 5
Thẩm Nguyên Tịch nhắm mắt hít sâu, cố gắng bình tĩnh, không ngờ Tam Điện hạ lại mở lời.
“Sắp có tuyết rồi.”
Câu nói đầy ẩn ý, ngay cả Thẩm Nguyên Tịch cũng nhận ra, nàng vừa định nghĩ ngợi thì Tiết Tử Du cứng cỏi nói nhỏ: “Trước khi tuyết rơi, chúng ta sẽ về đến nơi.”
Tiết Tử Du tỏ vẻ kiên cường, kéo nàng đi vòng vòng trong màn sương, như bị ma dẫn lối, không phân biệt được phương hướng. Dù đi hướng nào, cũng lại thấy Tam Điện hạ đứng đó chờ họ.
Hắn như một tia sáng bạc rực rỡ trong sương mờ, chiếc áo choàng che đôi mắt, nhưng cằm và khóe môi lộ ra lại đẹp đến ngỡ ngàng. Thẩm Nguyên Tịch cảm giác tim mình như muốn thoát khỏi thân thể, nếu không phải tay Tiết Tử Du nắm chặt, nàng có lẽ đã vô thức bước về phía ánh trăng ấy.
Trong cơn mê man, Thẩm Nguyên Tịch thậm chí nghĩ hắn không phải Tam Điện hạ, mà là Nguyệt Thần trong miếu, đến để trừng phạt nàng vì đã thả diều đêm quấy nhiễu yên tĩnh của thần.
Những bông tuyết lưa thưa bắt đầu rơi, Tiết Tử Du dừng bước, lẩm bẩm: “Thật sự là lạc lối rồi.”
Vầng trăng sáng vừa rồi cũng bị mây đêm che khuất, trời đất hòa làm một, không thể phân biệt được các chòm sao. Thẩm Nguyên Tịch ho khẽ vài tiếng, theo thói quen muốn kéo áo choàng lại nhưng chợt nhớ mình đã để áo và lò sưởi ở bậc thềm khi trèo lên tường.
Nàng dừng bước, định nói chuyện với Tiết Tử Du, đột nhiên cảm thấy vai mình nặng xuống. Chiếc áo choàng hồ ly đỏ thẫm đắp lên người nàng, cản đi gió tuyết. Rồi tay nàng cũng được ai đó đặt vào chiếc lò sưởi còn âm ấm.
Thẩm Nguyên Tịch ngơ ngác ngẩng đầu, Tam Điện hạ đã đứng ngay bên, tay khẽ nâng lên, không nói lời nào, chỉ chỉ về một hướng.
Tiết Tử Du nheo mắt xác nhận rồi kéo Thẩm Nguyên Tịch bước đi. Màn sương nhạt dần, đường phố và các ngôi nhà hiện rõ ra.
Thẩm Nguyên Tịch thầm hỏi Tiết Tử Du: “Vậy, rốt cuộc là chúng ta chọc giận Tam Điện hạ hay thật sự bị lạc?”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Thẩm Nguyên Tịch nghe thấy mà m.á.u trong người sôi lên đến tai, mỗi nhịp tim như đập vào bên tai, khiến nàng không ngừng run.
Tiết Tử Du liếc nhìn Tam Điện hạ đang lặng lẽ đi theo sau, nhanh chóng đáp: “Đêm trăng mười lăm và đêm tuyết, người ở Hoa Kinh dễ lạc lối, đây là phong thủy ngàn năm của Hoa Kinh. Nếu không, tỷ nghĩ hắn đứng đây làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-my-nhan-toc-bac-mat-do-cua-ta/chuong-14.html.]
May
“Thì ra lệnh mọi người về trước khi tuyết rơi không chỉ để tránh rét.” Nguyên Tịch khẽ cười, đôi mắt sáng bừng, giọng nói vui mừng: “Vậy là ‘Đêm Hoa Kinh’ nói rằng yêu ma ra ngoài ngắm trăng vào đêm rằm là thật sao? Nửa đầu đêm là của người, nửa sau là của yêu ma?”
Tiết Tử Du hạ giọng trách: “Đó chỉ là chuyện kể! Sao tỷ cứ luôn coi lời hư cấu là thật thế?”
Lại thêm một tiếng cười của Tam Điện hạ, lần này là tiếng cười rõ ràng, như trêu ghẹo.
Thẩm Nguyên Tịch gần như quên mất Tam Điện hạ đang nghe, liền kéo áo choàng lên, che khuất miệng.
Họ rất nhanh đã đến con phố dẫn vào phủ tướng quân. Đông thành yên tĩnh hơn lúc ra khỏi phủ, những người ngắm trăng đầu đêm đều đã tản đi.
Tiết Tử Du định đi vào từ cửa hông nhưng Tam Điện hạ lại lướt qua họ, chỉ vào hướng cửa chính.
Tiết Tử Du không khách khí: “Tới nơi rồi, chúng ta biết đường.”
Tam Điện hạ như lần đầu nghiêm túc nhìn Tiết Tử Du, nghiêng đầu một chút, đôi mắt đỏ như m.á.u bình tĩnh khóa lấy cậu. Thẩm Nguyên Tịch bỗng hiểu ra, tim nàng giật thót, khi ngẩng lên liền thấy Tam Điện hạ đứng ngay trước mặt, vẫn đang nhìn Tiết Tử Du.
Sau một hồi lâu, nàng nghe hắn hỏi: “Tên là gì?”
Thẩm Nguyên Tịch nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiết Tử Du, cậu cũng đang run. Tiết Tử Du không chịu nổi nữa đành nói: “Tiết Tử Du.”
“Ta hỏi tên khác của ngươi.”
Giọng điệu không hề uy h.i.ế.p hay cao ngạo, thậm chí còn mang chút lạnh nhạt.
Nhưng nhìn phản ứng của Tiết Tử Du, có vẻ như câu hỏi này nhất định phải trả lời, như thể có một bàn tay vô hình buộc cậu cúi đầu.