Mặt Lâm Kiều tái nhợt, gấp gáp thanh minh:
"Con , con ! Phụ mẫu , đừng để nữ nhân ly gián! Người tin con!"
"Muốn thật giả, mời đại phu đến xem là rõ."
Sắc mặt Lâm Kiều đại biến, mồ hôi lạnh từng giọt túa trán.
Bộ dạng đó lọt mắt Trường Bình hầu, ông tin đến bảy tám phần.
Ông sai mời đại phu, cho lục soát phòng ở và thư phòng của Lâm Kiều.
Rất nhanh, hạ nhân tìm trong thư phòng của Lâm Kiều một gói bột trắng.
Sắc mặt Trường Bình hầu càng thêm u ám.
Đợi đại phu xác nhận, ông quả thật trúng một loại độc chậm, tổn hại gốc rễ, còn sống bao lâu nữa, thì ông tức giận trực tiếp nhét gói t.h.u.ố.c độc đó miệng Lâm Kiều.
"Nghịch tử! Nghịch tử! Nghịch tử!"
Hầu phu nhân òa : "Con ơi, con hồ đồ thế !"
17
Lâm Kiều giam nhà lao riêng của Hầu phủ, bên ngoài thì là đột nhiên lâm bệnh nặng.
Tội mưu sát phụ là trọng tội.
Trường Bình hầu thực sự xử tử .
ông chỉ mỗi một đứa con trai .
Hơn nữa, khi trúng độc, thể tổn thương căn nguyên, về cũng thể con nữa.
Ông đem hết hy vọng đặt đứa bé trong bụng .
Nếu là con trai, thì Lâm Kiều thể lập tức "chết vì bệnh".
Hầu phu nhân phần nỡ, dù Lâm Kiều cũng từng ý hại bà.
Bà quỳ đất, lóc cầu xin Trường Bình hầu tha cho Lâm Kiều một mạng.
Hồng Trần Vô Định
"Nó chỉ là hồ đồ nhất thời, ngài tha cho nó một mạng ! Có thể đuổi khỏi gia phả, trục xuất khỏi phủ, cắt đứt quan hệ cũng , chỉ cần tha cho nó một mạng! Dẫu nó cũng là cốt nhục của ngài với , cũng từng ông ôm ấp trong lòng mà! Hầu gia, cầu xin ngài…"
Hầu phu nhân đến nức nở, chẳng còn chút phong thái phu nhân ngày thường.
Ta cũng sụt sùi theo: "Mẫu , chuyện gì phu quân cũng đều kể với , chuyện chẳng lẽ sớm ?"
Trường Bình hầu lập tức phóng ánh sắc như d.a.o tới.
Hầu phu nhân hoảng loạn, quên cả : "Ta ! Ngươi đừng ngậm m.á.u phun !"
" gói t.h.u.ố.c độc là từ sổ sách riêng của mẫu , hơn nữa, và phụ đều phản đối phu quân cưới Tiền Tam Nương, nhưng phu quân tay với ..."
Sắc mặt Trường Bình hầu càng thêm âm trầm.
Hầu phu nhân hoảng loạn cực độ, vội vã lắc đầu: "Ta ! Hầu gia, ngài tin , thật sự ! Vợ chồng mấy chục năm, thể hại ngài chứ?"
Ta bỗng "á" lên một tiếng, như nhớ điều gì:
"Mẫu , chẳng lẽ phu quân đổ tội lên đầu ? Cố ý bằng sổ riêng của , cố ý động đến , để đến khi chuyện bại lộ, sẽ nghi ngờ , chứ ai ngờ ! Vì là nam đinh duy nhất của phủ mà!"
Hầu phu nhân c.h.ế.t lặng, dám tin.
Hai má cũng run rẩy, nửa câu cũng nên lời.
18
Trường Bình hầu trúng một loại độc mãn tính.
Loại độc giống với những loại khác, giai đoạn đầu gần như triệu chứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-giu-than-vi-tinh-ta-ngang-nhien-cuong-ep/chuong-6.html.]
Đến giai đoạn cuối mới phát tác bộ, tựa như trọng bệnh bất ngờ, đến thần tiên cũng khó mà cứu nổi.
Là Lâm Kiều dốc tiền dốc sức lựa chọn kỹ càng, mới mua thứ độc đặc biệt để hại phụ .
Khoảng thời gian đó, mua nhiều t.h.u.ố.c bổ cho .
Có phần ghi sổ công, phần bằng sổ riêng của Hầu phu nhân.
Độc d.ư.ợ.c lẫn trong đó, Hầu phu nhân cũng phát hiện.
Chỉ cần Trường Bình hầu chết, Lâm Kiều chính là thừa kế duy nhất của phủ.
Hắn Trường Bình hầu bệnh chết, thì chính là bệnh chết.
cuối cùng, vẫn để một đường lui cho .
Chỉ tiếc là vô ích.
Hắn ngờ mới đến tháng thứ sáu trở mặt lật bài.
Chỗ độc d.ư.ợ.c dùng hết trong thư phòng chính là bằng chứng rành rành.
Trường Bình hầu tạm thời chết, nhưng cũng chẳng sống bao lâu.
Bốn tháng , hạ sinh một bé trai.
Là sinh tại nhà đẻ.
Đứa bé , chỉ thể là con trai.
Mà sinh tại nhà đẻ, cũng dễ “ tay” hơn.
May mà Lâm Kiều còn điều, đứa bé trong bụng đúng thật là con trai.
Đỡ cho khỏi phiền phức nhiều.
Ta về Hầu phủ để ở cữ.
Trường Bình hầu và Hầu phu nhân đều trầm mặc ít .
Đứa bé lớn lên giống Lâm Kiều.
Hầu phu nhân mà chạnh lòng, nước mắt tuôn rơi.
cuối cùng vẫn mềm lòng thêm nữa.
Trường Bình hầu sai đến tiễn đưa Lâm Kiều cuối.
Ta : "Để con . Dù cũng là phu thê một trường, cũng là phụ đứa nhỏ, cũng nên để con tiễn đưa cuối."
19
Lâm Kiều ở trong nhà lao chẳng hề khổ sở mấy.
Bởi Trường Bình hầu ngay từ đầu chẳng ý để sống, nên cũng cần tra tấn gì.
Lâm Kiều cứ tưởng vẫn còn đường sống.
Ta bế đứa bé, dẫn theo ba tên tiểu đồng tới thăm .
Hắn so với còn mập , vì nắng, da trắng đến lạnh .
Tính tình thì càng thêm nóng nảy, ngày ngày trong ngục quăng đồ, la hét om sòm.
Nhìn thấy , đôi mắt bừng sáng.
“Phụ tha cho ? Nàng đến đón về ? Ta mà, phụ chỉ mỗi là con trai, nỡ để chết?”
Ta đáp.
Hắn thấy đứa trẻ trong lòng , mừng reo:
“Là con của ? Con trai con gái? Đặt tên ? Nguyệt Hoa, xưa hồ đồ, từ nay gia đình ba cùng sống yên chứ?”