Dáng vẻ gắng gượng của nàng khiến Lâm Kiều cũng đỏ hoe mắt.
"Tam Nương," – Hắn – " thích nàng , trong lòng chỉ nàng thôi."
Tiền Tam Nương khẽ đáp: "A Kiều, thôi , màng danh phận. Chỉ cần thể ở bên , dù , cũng cam lòng."
"Không, Tam Nương," – Lâm Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng – "Ta nhất định sẽ rước nàng về bằng kiệu lớn tám khiêng, trong lòng , nàng mới là chính thê của ."
"A Kiều ~~"
"Tam Nương ~~"
6
Cuối cùng, Lâm Kiều trói đem về phủ.
Không trói.
Là của Hầu phu nhân .
Hắn mắng cho một trận, nhưng vẫn chịu hối cải.
Còn định cùng thương lượng điều kiện.
"Hãy tự xin hưu thư , sẽ thuyết phục phụ để cha ngươi thăng thêm một cấp."
Ta mỉm : "Đến chuyện cưới Tiền Tam Nương ngươi còn chẳng thuyết phục , còn lay chuyển khác? Tự tin từ ?"
Hắn giận đến mặt đỏ tía tai: "Ngươi rốt cuộc thế nào mới chịu ?"
"Ta thì gì? Ta thì còn khác , phụ mẫu ngươi đời nào cho ngươi cưới Tiền Tam Nương? Ngươi nên sớm từ bỏ cái ý định ."
Hắn càng giận, càng nhẹ nhàng: "Chỉ cần cha ngươi còn là Trường Bình hầu, ngươi vĩnh viễn chẳng chủ ở phủ ."
Tay đặt lên vai : "Ngoan, đừng quậy nữa, lo mà nối dõi tông đường cho Hầu phủ mới là việc chính."
"Đừng chạm !" – Hắn lùi về .
Ta bước lên .
Cho đến khi dồn góc tường.
"Muốn luôn ?" – Ta dịu giọng hỏi.
Hắn trợn mắt: "Triệu Nguyệt Hoa, đời nữ nhân mặt dày như ngươi ?"
Ta che miệng , hai tay chống lên tường, vây trong lòng vòng:
"Đánh là thương, mắng là yêu, thì phu quân nhà thương đến a~"
Lâm Kiều: "A a a a!"
Ta cởi y phục .
Hắn giữ chặt dây lưng, sống c.h.ế.t buông:
"Có bản lĩnh thì đừng dùng t.h.u.ố.c với ! Thu mấy trò bỉ ổi của ngươi ! Ta cho ngươi , chút cảm giác nào với ngươi cả! Mỗi thấy ngươi là chỉ nôn! Làm nữ nhân mà…"
Hắn bỗng nghẹn giọng, trợn tròn mắt.
Vì cởi y phục, chỉ còn một chiếc yếm đỏ thắm thêu uyên ương hí thủy.
Nước da trắng ngần, dáng hình kiều mị, phô bày sót chút gì.
Hồng Trần Vô Định
Mặt đỏ bừng, như sắp nhỏ máu.
Ta từ từ gần, thở phả bên tai .
Hắn lập tức "dựng cờ".
Ta c.ắ.n nhẹ vành tai , khẽ thì thầm: "Thừa nhận , thật cũng hưởng thụ, đúng ?"
7
Lâm Kiều "xử lý" thêm một nữa.
Ban đầu còn chống cự một chút, về thì chỉ theo cái "bên ".
Nam nhân, hừ!
Sau khi xong việc, đột nhiên hổ đến mức thể đối diện với bản , ôm mặt hu hu:
"Hu hu hu, còn sạch sẽ nữa , với Tam Nương!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-giu-than-vi-tinh-ta-ngang-nhien-cuong-ep/chuong-2.html.]
Rồi sang mắng : "Đều tại ngươi, thứ nữ nhân liêm sỉ chuyên dụ dỗ !"
Ta lười đôi co, tắm rửa xong liền ngủ.
Khi ngủ, vẫn giữ cảnh giác.
Lâm Kiều động tĩnh là ngay.
động đậy, giả vờ ngủ say.
Hắn mò một con d.a.o găm, chĩa .
Do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn dám tay.
Đồ nhát gan, chẳng gan g.i.ế.c thật.
Cũng chỉ Tôn Uyển Nhi ngốc nghếch mới kích động đến mức tự tử.
Thật là, ngu hết phần khác.
8
Lâm Kiều ngày nào cũng đến tìm Tiền Tam Nương.
Hai cùng bán đậu hũ.
Kỳ thực, Hầu phu nhân phần mềm lòng, chấp thuận để Tiền Tam Nương nhập phủ .
Thế nhưng Lâm Kiều cố chấp đòi cho nàng danh phận chính thê.
Lão Hầu gia vì mà xin cho một chức quan ở Lại bộ, cũng chẳng buồn nhận.
Chỉ là gần đây ít khi ngủ bên ngoài, cơ bản đều về phủ qua đêm.
Ngủ ở thư phòng.
vô dụng.
Ta , thì dù uống t.h.u.ố.c bổ t.h.u.ố.c an thần, cũng lồm cồm bò dậy.
Dù kêu khản cả cổ, cũng chẳng ai đến cứu.
Hầu phu nhân thì chỉ mong sớm mang thai.
Bà nghĩ chỉ cần Lâm Kiều phụ , sẽ bớt hồ đồ .
Một đêm nọ, Lâm Kiều về muộn, bèn y phục hành, đến Tây Nhai tìm .
Tiền Tam Nương giữ qua đêm:
"A Kiều, nguyện lòng, trong lòng , sớm là phu quân ."
Nàng trang điểm kỹ lưỡng, y phục mới, ánh nến càng thêm diễm lệ.
Lâm Kiều đến ngây , yết hầu khẽ động, phần khó mà khống chế.
cuối cùng vẫn nhịn .
"Tam Nương, thể để nàng uổng phí cả đời như , cho thêm chút thời gian nữa."
Hắn ngửa đầu uống một vò nước lạnh, đẩy cửa bỏ chạy.
Tiền Tam Nương đuổi hai bước thì dừng .
Trong đêm khuya vắng, nàng dám gọi lớn, chỉ giận dữ vò khăn, nghiến răng mắng một câu: "Đồ nhát chết!"
Ta liền vội vã hồi phủ tranh thủ nhặt món hời.
Ta bước nhanh, còn về đến nhà cả Lâm Kiều.
Hắn phòng , lúc sẵn giường.
Hắn một lời, mặt lạnh như tiền, lục lọi khắp nơi.
Cuối cùng tìm đến giường, hỏi:
"Ngươi thấy miếng ngọc bội của ? Miếng màu trắng ."
Ta kéo tay đặt lên n.g.ự.c , dịu dàng : "Chàng xem thử, ở đây ?"
Hắn mắng : "Không hổ!"
tay rút về.
Ngọn lửa trong sớm Tiền Tam Nương nhóm lên, chẳng qua nàng đủ táo bạo nên mới thất bại.