Phò tá anh hùng - Chap 4: Hắc Diễm trong rừng sâu

Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:56:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại điện của Ma tộc bao trùm bởi thứ ánh sáng đỏ huyết, những cột trụ khắc đầy phù văn cổ xưa run rẩy theo từng luồng hắc khí dày đặc. Trên ngai cao, Ma vương uy nghi, đôi mắt vàng lạnh lẽo quét qua hàng dài tướng lĩnh đang quỳ.

“Báo cáo.” – Giọng trầm khàn vang vọng khắp điện, ép xuống như trọng lượng.

Một tên lính mặc giáp đen tiến lên, quỳ một gối:

 “Bẩm Ma vương, quân chia thành nhiều nhóm nhỏ, lượt tấn công biên giới phía đông của Delkaris. Đội trưởng Hallan đang dẫn đầu mũi tiến công phía rừng Silvertorn.”

Phía hàng đầu bên , Barvok – tướng thứ năm của Thập Nhị Ma Tướng – vẫn thẳng, đôi mắt đỏ rực ẩn chiếc mũ trụ khắc hình nanh thú. Hắc khí tỏa từ giáp lượn lờ như khói, nhưng nét mặt vẫn trầm lặng.

Một giọng pha chút chế giễu vang lên:

 “Ồ… Hallan ? Ta cứ tưởng ông bận… canh giữ những món đồ quý mà ông ‘vất vả’ bắt chứ, Barvok.”

Malderon – tướng thứ tư – dựa hẳn ghế, một tay chống cằm, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích.

 “Ta đồn… đám ‘chiến lợi phẩm’ của ông cũng khá thú vị. Nói xem, ông định gì với chúng? Hay là… ông chỉ giỏi mỗi việc xích chúng và ngắm thôi?”

Barvok liếc sang một cái, ánh mắt lạnh như băng, nhưng trả lời.

Malderon bật khẽ, giọng lẫn tiếng tặc lưỡi:

 “Ha… vẫn cái kiểu im lặng đó. Thôi , coi như tự trả lời .”

Tên lính tiếp tục:

 “Còn tin từ Serathis Hắc Hải, Tướng Quân thứ mười – Nữ Đế Thủy Vực – thành công bắt giữ nhiều hải long ở vùng biển phía nam lục địa Nam Arkhave, gần đất nước Kharazeth.”

“Bên cạnh đó,” ngẩng đầu báo tiếp, “Tướng lĩnh thứ sáu – Valdros Kình Phong – đang dẫn quân tiến công đảo phía tây nam của lục địa Trung Tâm, chuẩn tấn công thẳng vương quốc Millior.”

Ma vương khẽ gật: “Tốt lắm.”

Trong sự im lặng đè nén, khóe môi nhếch lên, nụ sắc lạnh như lưỡi d.a.o khỏi lò mài:

 “Rất chuyện đang diễn đúng như .”

Sau khi đưa bé gái đến ngôi làng gần đó tìm gia đình thì Jaice cũng lên đương tiếp tục tiến về vương đô Delkaris

Trong khu rừng sâu phía đông Delkaris.

Bầu trời che khuất gần hết bởi tán cây cổ thụ, ánh sáng lác đác xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt vàng yếu ớt. Một đoàn buôn đang lầm lũi tiến bước, xe ngựa chở đầy hàng hóa… và một chiếc lồng sắt, bên trong là Keivi – cô gái với đôi sừng nhỏ nhú lên từ mái tóc bạch kim rối bời.

 

Tiếng bánh xe nghiến đất ẩm kêu ken két. Mấy gã buôn trò chuyện, giọng đầy tính toán.

“Mẻ đem tới chợ đen Dekaris chắc giá cao lắm.”

“Nhất là con nhỏ trong lồng , loại lai tạp hiếm thấy.”

Tiếng gió rít bỗng biến dạng thành tiếng gầm trầm đục, rung chuyển cả mặt đất. Rồi từ tối giữa những cây, một bóng khổng lồ trồi lên – Hắc Diễm Cự Long. Vảy đen bóng loáng như than cháy, từng khe vảy tỏa hắc khí quện cùng ngọn lửa đỏ sẫm. Đôi mắt nó đỏ rực như máu, đầy sát ý.

Không kịp phản ứng, con quái vung một vuốt.

“ẦM!” – ba gã đầu hất tung, thể nát bấy, m.á.u và mảnh xương b.ắ.n tung tóe lên những kẻ phía . Tiếng hét xé tan gian yên tĩnh.

Một thở lửa phụt , nuốt chửng cả chiếc xe ngựa chở hàng. Ngựa gào thét, lăn lộn trong ngọn lửa khi gục xuống thành đống than cháy. Những kẻ sống sót chạy tán loạn, giẫm đạp lên , kẻ trượt ngã liền hàm răng khổng lồ ngoạm lấy, chỉ “RẮC” một tiếng, m.á.u phun như mưa.

Tiếng gào của ma vật xé tan màn đêm, hòa cùng tiếng la hét hoảng loạn của đoàn . Ánh lửa chập chờn soi lên những bóng dáng đang chạy tán loạn. Trong chiếc lồng gỗ ọp ẹp quăng bên vệ đường, Keivi co ro, hai tay ôm lấy đầu gối. Đôi mắt cô trống rỗng, như đ.á.n.h rơi hết cảm xúc từ lâu.

“Mình… sẽ c.h.ế.t ?” – Cô thì thầm, tiếng nhỏ đến mức nuốt chửng bởi tiếng gầm bên ngoài. “Cũng thôi… Mình là đứa mồ côi, miệt thị, ruồng bỏ… Một con nô lệ xui xẻo chỉ mang tai họa cho khác. Ai cần một kẻ như chứ…”

Khóe môi run lên, cô bật khẽ, nhưng nụ nhanh chóng tan lạnh lẽo. Rồi bỗng, đôi mắt khép hờ bỗng rung lên khi một ký ức ấm áp len .

“…À… … ông bà…” – Giọng cô chùng xuống, khàn đặc. “Cơm ông nấu… ngon lắm… Ông kể chuyện cho mỗi tối… Bà thì chăm khi ốm… Ông chắn mặt … khi bọn trẻ làng đánh…”

Nước mắt bất giác trào , rơi xuống đôi bàn tay lạnh ngắt. Và trong tiếng hỗn loạn, một giọng trầm ấm, quen thuộc vang vọng trong tâm trí cô:

“Hãy sống … dù ông bà nha con. Ông mà ở gặp con quá sớm… là ông tha .”

“Xin … con xin …” – Keivi nấc lên, nước mắt lăn dài má. Tiếng bước chân nặng nề và thở khàn đặc của con quái vật sát ngay bên ngoài. Cô nhắm chặt mắt, trái tim co thắt .

“...Ai đó… cứu với…” – Câu thì thầm yếu ớt trôi bóng tối, ngay khi móng vuốt khổng lồ vung xuống.

“ẦM!!!” – Mặt đất rung chuyển dữ dội khi một vệt sáng trắng xanh x.é to.ạc màn đêm, lao thẳng về phía con quái vật.

“Băng Toái Trảm!” – Giọng đàn ông trầm và đầy uy lực vang lên, như tiếng sấm vọng trong trung.

Những mảnh băng sáng rực, sắc bén như vô d.a.o găm, xoáy quanh hình Jaice phóng thẳng Hắc Diễm Cự Long. Hàng trăm mũi băng cắm lớp vảy đen bóng, phát âm thanh choang choang như đập thép. Chỉ vài mảng vảy xước nhẹ, còn con quái vật gần như hề hấn gì.

Nó gầm lên, tiếng gầm rền vang khí rung lên bần bật. Đôi mắt đỏ rực lóe lửa, móng vuốt khổng lồ vung ngang như x.é to.ạc cả mặt đất.

Jaice khẽ nghiêng , trượt chân sang bên tránh, đôi mắt sắc lạnh. Một luồng khí lạnh bùng phát từ cơ thể , băng giá bao trùm xung quanh.

“Cường hóa linh thể – Cấp Hai!” – Anh quát khẽ, hàn khí tuôn như bão tuyết, khiến mặt đất chân đông thành băng trắng xóa.

Anh giơ tay, lòng bàn tay tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

“Băng Ấn – Phong Địa!”

Ngay lập tức, mặt đất chân con quái vật nứt , băng trồi lên như những mũi giáo chặn giữ. Đôi chân khổng lồ của nó đóng chặt xuống nền băng dày đặc. Hắc Diễm Cự Long gầm lên, giương đôi cánh lớn, đập mạnh một cái, hất tung cả mảng băng vỡ vụn và lao vọt lên trời.

“Không thoát !” – Jaice gầm , tay xiết chặt chuôi kiếm.

Ánh sáng lạnh hội tụ ở mũi kiếm, xoáy thành một ngọn thương băng khổng lồ, sắc bén đến mức khí xung quanh vỡ từng mảnh.

“Băng Thương Liệt Kích!!!”

Cây giáo băng vút lên như tia chớp, xuyên thủng một mảng cánh khổng lồ. Máu đen đặc phun , bốc khói khi chạm đất. Hắc Diễm Cự Long gào thét, cơn đau khiến nó điên cuồng quét lửa tứ phía.

Những cột lửa đỏ rực nuốt chửng cả khu rừng, cây cối bốc cháy phừng phừng, khói đen cuộn trào. Nhiệt độ tăng vọt, hòa cùng mùi m.á.u và tro, khiến khí đặc quánh khó thở.

“Chạy!” – Jaice hét lên, lao đến lồng gỗ. Một đường kiếm c.h.é.m mạnh, gỗ vỡ vụn.

Keivi vẫn sững, đôi mắt còn ngơ ngác vì những gì xảy . Không để cô kịp phản ứng, Jaice nắm lấy tay cô, kéo mạnh.

“Không c.h.ế.t thì chạy mau!” – Giọng dồn dập, kéo cô lùi dần khỏi biển lửa, trong khi tiếng gầm của con quái vẫn rền vang phía .

Trong một hang đá sâu và lạnh ẩm, thở của cả hai vang vọng trong im lặng. Chỉ khi chắc chắn còn tiếng đuổi theo, Jaice mới sang cô gái thở dốc bên đống đá

“Không chứ?” – Giọng trầm, chút khàn vì mệt.

Keivi cúi đầu, đáp lí nhí: “Cảm ơn…” nhưng ánh mắt vẫn vô hồn, như chẳng thực sự câu hỏi.

Ánh sáng xanh nhạt từ khe đá hắt xuống, vô tình soi rõ cặp sừng nhỏ nhô từ mái tóc rối. Jaice khẽ nheo mắt.

“Chiếc sừng đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/pho-ta-anh-hung/chap-4-hac-diem-trong-rung-sau.html.]

Keivi giật , sờ chiếc sừng , ôm gối, khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ kể:

 “Hồi nhỏ, ông bà nhận nuôi. Lúc đầu trong làng thiện lắm… chắc tại cái sừng .” – Cô chạm nhẹ sừng, mỉm .

 “ ông bà bảo chỉ là thú nhân thôi, chẳng gì đáng sợ cả. cũng nghĩ . Miễn là ông bà ở bên thì… .”

Cô chống cằm, ánh mắt ánh lên một chút tự hào khi tiếp:

 “Hồi đó mấy đứa trẻ trong làng rủ chơi. Có chơi trốn tìm, trốn kỹ đến mức… ai tìm . Chắc chúng bỏ cuộc hết nên tự về nhà. còn nhớ một suốt dọc đường về vì thấy giỏi quá.”

Một thoáng dừng, cô bật khẽ:

 “Có khác chơi đua ngựa, ‘ngựa’ đó. Ban đầu chạy hăng lắm, nhưng giữa đường thì vấp ngã. Thua là thua thôi… yếu hơn mấy đứa mà.”

Cô đưa tay đếm từng ngón, như đang liệt kê chiến tích:

 “À, còn trò ném vòng nữa. Chúng dùng mấy sợi dây gai quăng tay . Vướng thì rát, nhưng chắc do vụng về nên trúng hoài. Rồi trò ‘tắm suối’, ai tới lượt thì đẩy xuống nước, mà nào cũng… tới lượt đầu tiên.”

nhẹ, mắt ánh lên vẻ ngại ngùng:

 “Rồi còn…” – Keivi khựng , chớp mắt.

 “À… xin , nhiều quá.”

Jaice khẽ nhếch môi, ánh mắt như chút gì đó pha lẫn bất lực:

 “Ngốc thật.”

Keivi lập tức ngẩng phắt đầu, nhíu mày:

 “ ngốc!”

Anh nghiêng đầu, giọng bình thản nhưng đủ để chọc lòng tự trọng của cô:

 “Không ngốc… để bắt nô lệ?”

Cô mím môi, chần chừ một chút bắt đầu kể, ánh mắt xuống nền đá lạnh:

 “Hồi đó… thấy mấy gã lạ mặt kéo một cô gái trong làng . … lao cản, nhưng yếu quá nên chúng bắt luôn. Chúng thả cô , còn thì…” – Cô ngập ngừng, môi mấp máy – “… đem bán.”

Keivi gượng, nhưng giọng vẫn run nhẹ:

 “ bán hết đến khác. Người mua… ai cũng gặp xui xẻo. Có ốm liệt giường, … chết. Cuối cùng thì… đ.á.n.h đập trả , như một món đồ hỏng.”

Cô nắm chặt tay, như cố nuốt nỗi tủi hờn xuống.

Jaice im lặng một lúc lâu, ánh mắt khó đoán, chỉ buông gọn:

 “Ngủ . Mai còn tiếp.”

“Ừm”

“À mà, tên gì?”

“Cô hỏi gì?”

“Thì chi ít cũng cho tên ân nhân của chứ.”

“Cứ gọi là Sik.”

“Chào Sik. tên Keivi, vui gặp .”

“Được ngủ .”

Cô khẽ gật xuống, lưng , nhưng vẫn tiếng Jaice thở dài khẽ phía .

Giữa đêm, Jaice choàng tỉnh. Bản năng chiến đấu mách bảo điều gì đó . Anh lập tức dập lửa bằng ma pháp băng, bóng tối nuốt trọn hang. Tai căng ngóng. Một bóng nhỏ lướt ngang—chỉ là một con chuột hang. Jaice thả lỏng, ánh mắt vẫn ghim chặt cửa hang.

Một luồng khí nóng rát thổi ập . Trong bóng đêm, đôi mắt đỏ ngầu bừng sáng.

Hắc Diễm Cự Long!

“Dậy mau!” – Jaice gằn giọng, bước lên chắn .

Keivi giật , kịp hỏi gì thì Jaice rút Thanh Kiếm của Hallan. Ma lực tuyết trào , ánh xanh lạnh lẽo bao phủ lưỡi kiếm. Con quái gầm rống, vung vuốt c.h.é.m thẳng xuống. Kim loại và móng vuốt va chạm tóe lửa. Jaice nghiến răng, xoay lưỡi kiếm, phóng “Băng Trảm” – luồng kiếm khí lạnh lẽo c.h.é.m sượt qua vai con quái, để vết băng giá cháy trắng.

“Chạy trong mau” – Anh quát.

Keivi lách qua bên, lao sâu hơn trong hang. Hắc Diễm Cự Long đổi hướng, hắc khí tràn từ vuốt xuống mặt đất, lao thẳng tới.

 “Băng Gai Trỗi Dậy!” – những cột băng dựng lên, xuyên lớp vảy chân nó. Con quái rống lên, quật đuôi phá tan, vung liên tiếp những cú c.h.é.m mang theo sức nóng và hắc khí.

Tiếng động ầm ầm vang vọng, trần hang rung chuyển dữ dội. Jaice liếc nhanh – những tảng đá lớn đang tách khỏi trần, chỉ chực rơi xuống. Anh giơ tay, triệu tập băng ma pháp để chống sập…

ngay lúc đó, Hắc Diễm Cự Long há to miệng, phun luồng hắc diễm rực đỏ. Nhiệt độ hừng hực ập khiến lạnh tan biến, Jaice buộc nghiêng , vung kiếm chắn lửa. Lưỡi kiếm c.h.é.m đôi luồng diễm, nhưng khắc đủ để một mảng trần khổng lồ sụp xuống.

“Khốn kiếp—!” Jaice lao thẳng bóng tối bên trong, băng qua màn bụi đá, theo hướng Keivi chạy.

Bụi đá còn lơ lửng trong khí, Jaice vài bước tiếng gọi khe khẽ:

– "Sik! Lại đây!"

Anh lập tức lao về phía âm thanh. Tim vẫn còn đập dồn dập trận giao chiến, nhưng khi ánh mắt bắt gặp Keivi… khựng .

Cô đang xổm, hai tay chụm như nâng báu vật, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Trong lòng bàn tay, vài con đom đóm tỏa ánh sáng vàng nhạt, lập lòe trong bóng tối.

– "Cô… thoát c.h.ế.t xong mà còn rảnh thế ?" – Jaice nhíu mày, giọng giấu nổi bực tức.

– "Thì… thấy nên cho xem thôi mà." – Keivi nhẹ, chẳng chút e ngại.

Anh thở dài, định mắng tiếp thì cô chỉ tay về một góc sâu hơn của hang:

 – "Lúc , thấy bên ánh sáng. Có thể là lối khác."

Cả hai tiến gần, quả nhiên một cửa hang nhỏ dẫn bờ suối. Nước trong veo, ánh trăng hắt xuống mặt nước lấp lánh.

Keivi reo lên một tiếng, chạy tới xổm bên mép suối, vốc nước lên uống.

– "Cẩn thận đau bụng." – Jaice nhắc.

– "Không . Bị bỏ đói ba ngày , uống thể c.h.ế.t vì đói đó– Cô đáp tỉnh bơ, như thể việc đó chẳng đáng lo.

Jaice lắc đầu, sang bờ bên hái vài quả rừng cho Keivi cả hai trở hang. Trời tối thế thì ở trong hang còn an hơn là lang thang bên ngoài .Họ tìm một góc tương đối an để trú tạm, chờ sáng mai tiếp tục lên đường.

 

 

Loading...