Phò tá anh hùng - Chap 3: Những đứa trẻ
Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:48:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin dữ từ biên giới phía Bắc truyền đến Delkaris như cơn gió lạnh từ cực bắc quét qua đại điện. Trong gian phòng cao rộng, Quốc vương Valtherion thẳng lưng, đôi mắt sắc lạnh lướt qua bản đồ. Những chấm đỏ biểu thị vị trí các nhóm Ma Tộc đang tách thành nhiều toán nhỏ, dọc theo biên giới phía Bắc.
– “Chúng đ.á.n.h trực diện…” – một vị tướng cau mày.
“Không. Chúng gặm dần, như sói vờn mồi.” – Valtherion đáp, giọng trầm mà nặng nề.
Phía Đông, tán rừng thưa, một bóng áo choàng xám bước đều. Sik — cái tên giả mà Jaice khoác lên — đang theo một tin đồn khiến tim đập nhanh hơn: Có trông thấy một trai tóc đỏ dùng hỏa ma pháp chiến đấu ở phía Bắc Delkaris. Hình ảnh Hallan vụt qua trong tâm trí , rõ ràng như mới hôm qua.
Anh dừng chân ở thị trấn Brentwood. Trong hội mạo hiểm giả, tiếng ồn ào của ly chạm ly, tiếng kể khoác lác pha lẫn mùi rượu mạnh. Sik ở góc tối, uống nước, ngóng. Một giọng khàn xen qua đám tiếng ồn:
– “Ê mới tin lắm ở Vương đô Delkaris, một buôn tin… lời , bao giờ sai. Mà nhỏ thôi nha trong bóng tối, lộ là luôn đấy.”
– “Ôi giời tưởng chuyện gì, lâu haha.”
– “Biết gì tiếp xem nào.”
– ”À… Thì như ông đấy…Thôi uống uống, để lâu rượu mất ngon.”
Sik uống cạn, để đồng xu bạc và dậy.
Rừng Oakend ẩm ướt, ánh sáng le lói qua những tán cây rậm. Gió thổi đưa mùi đất và lá mục. Giữa tiếng xào xạc, một âm thanh khác lọt tai — tiếng trẻ con, trong trẻo đến mức lạc lõng.
Anh len qua bụi cây, thấy bảy đứa trẻ đang chơi trò đuổi bắt. Một phụ nữ bước từ lối mòn, dáng nhỏ nhắn, mái tóc sẫm màu buông ngang lưng.
– “Các em, về nhà thôi.” – giọng cô nhẹ như gió.
Bảy đứa trẻ ríu rít chạy đến, nắm tay , theo cô như con vịt theo . Sik khẽ nghiêng đầu. Không một chút đề phòng, sợ hãi. Anh âm thầm theo, bước chân như hòa nhịp rừng.
Ngôi nhà gỗ hiện — bình thường, đến mức thể quên ngay nếu . Cô mở cửa, đưa bọn trẻ . Một đứa bé chợt thấy .
– “Chú ơi… chú là ai?”
“Người qua đường.” – Sik đáp.
Người phụ nữ mỉm , giọng ôn tồn:
– “Mạo hiểm giả ? Vào uống chén nước , chắc đường cũng mệt .”
Sik gật đầu nhà. Người phụ nữ rót chén nước, đặt mặt Sik:
– “Khách hiếm lắm mới ghé qua khu rừng Oakend. Thường là đường buôn lậu thôi.”
Jaice khẽ gật, giọng ngắn gọn:
– “Ừ. chỉ ngang thôi.”
Cô mỉm , đôi mắt lấp lánh trong ánh lửa:
– “ cũng mong gặp ai giữa rừng cả. Cha mất sớm, sống nhờ săn bắt. Hôm nay may mắn lắm… nếu , bọn trẻ thành hàng hóa trong tay bọn buôn .”
Một đứa bé gương mặt lem luốc chen , ăn :
– “Cô mạnh lắm đó chú! Một đ.á.n.h đuổi hết bọn luôn!”
Cả bọn rúc rích. Một đứa khác đưa miếng bánh lên khoe:
– “Tụi cháu bao giờ ăn ngon thế … cô nướng cho đó.”
Sik lặng lẽ quan sát, ánh mắt chậm rãi quét qua từng đứa. Chúng hồn nhiên, ríu rít như chim sẻ quanh bàn.
Người phụ nữ nghiêng đầu, giọng dịu dàng:
– “Anh chắc đói . Ở dùng bữa cùng bọn trẻ nhé? Một đường xa mà chỉ uống nước… .”
Jaice đặt chén xuống, giọng trầm:
– “Cảm ơn. còn việc . Đêm nay thể nán .”
Một đứa nhỏ níu tay áo , mắt tròn xoe:
– “Chú ngay ? Ở kể chuyện mà… tụi cháu bao giờ chuyện mạo hiểm giả cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/pho-ta-anh-hung/chap-3-nhung-dua-tre.html.]
Jaice khẽ nhếch môi, nhẹ gỡ bàn tay bé:
– “Khi nào dịp, sẽ kể. Giờ thì… ăn .”
Người phụ nữ mỉm , ánh mắt trìu mến khi ánh lửa chạm :
“Anh lúc nào cũng vội ? Ở thêm chút, lâu nhà mới cảm giác ấm cúng mà.”
Jaice cô một thoáng, lắc đầu. Anh để đồng xu bạc bàn, dậy.
“Tiền cho cô mua đồ cũng như hỗ trợ tìm gia đình cho đám nhỏ, tuy nhiêunhuwngx chắc cũng tạm. Đêm an lành.”
Cô giữ nữa, chỉ cúi nhẹ đầu:
“Vậy chúc thượng lộ bình an… Mạo hiểm giả.”
Đi đến giữa đường, dấu vết một vụ tấn công hiện . Cỗ xe gãy đôi, vết kéo lê in sâu trong đất. Máu b.ắ.n lên cao tận cành cây. Dấu chân lộn xộn, nhưng tất cả đều dừng đột ngột. Sik quỳ xuống, chạm một vệt m.á.u còn ấm.
Một vụ g.i.ế.c chóc… nhanh và tàn bạo. Có lẽ là ma vật thứ gì đó nguy hiểm. Đám trẻ và cô gái ban nảy thể gặp nguy hiểm.
Anh .
Ngôi nhà gỗ vẫn đó. Mùi hướng từ đồ ăn tỏa . Qua cửa sổ, nồi nước sôi ùng ục, bọt trắng nổi mặt, trong đó lộ những đoạn xương trắng và mảng thịt đỏ. Tiếng trẻ con … nhưng giờ xen lẫn tiếng d.a.o gõ thớt.
Anh qua khe cửa, thoảng trong nồi nấu trồi lên vài cánh tay và chân .
Cánh cửa gỗ bung một cú đá mạnh của Jaice, gió lạnh ùa mang theo tuyết.
Mùi tanh nồng của m.á.u đập thẳng mặt Jaice. Ánh mắt quét qua căn phòng — thớt là một đứa trẻ bất động, tứ chi biến mất, m.á.u nhỏ giọt từng tiếng “tách… tách…” xuống sàn. Trên bàn ăn, năm đứa trẻ còn hồn nhiên, miệng nhai thứ gì đó đỏ tươi, ánh mắt đục và trống rỗng.
Người phụ nữ , đôi mắt hiền từ như đó. Nụ của cô mềm mại, giọng thì thầm như ru trẻ:
– “Anh … quá. Ngồi , ăn cùng bọn . À, đang tự hỏi đây là gì á? Umm… Như thấy đó là thịt nè, thử một miếng sẽ ghiện đó.”
– “Phải đó… ngon lắm…” – năm đứa trẻ đồng thanh, giọng non nớt mà vô hồn.
Jaice cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng. Anh nâng đũa phép, những mũi băng hình thành trong khí, b.ắ.n thẳng cô .
Cô chỉ khẽ nghiêng cổ, phất tay. Từ những vạc nước và thau gỗ, tia nước phóng , sắc như mũi khoan, đ.â.m mảng băng khiến chúng vỡ tung, loạt tia nước khác tiếp tục nhắm thẳng Jaice. Jaice bật Cường hóa Linh thể Cấp 2, lướt khỏi nhà để tạo trống đồng thời dựng tường băng chắn loạt đòn. Đợi cô bước cửa phản công bằng Liềm Băng Song Sát, hai vệt băng cong sáng lóa cắt ngang khí.
– “ mời lịch sự mà, thưởng thức hẳn đánh, ?” – cô dịu dàng dùng thủy ma pháp dựng lá chắn chặn đòn tấn công.”
Từ bên trái mũi giáo băng từ khi nào đang lao thẳng về phía cô , tưởng chừng sẽ trúng nhưng ba trong năm đứa trẻ lao lệch hướng đòn phép cứu cô tả một mạng. Tiếng thịt xé rách vang lên, m.á.u b.ắ.n xung quanh dính cả lên tuyết và lá chắn của cô , nhỏ thành vệt đỏ nền đất phủ tuyết.
– “Ôi… các em ngoan quá… chỉ cần một chút t.h.u.ố.c thôi là ngoan ngay… thấy ? Mà, cũng g.i.ế.c đấy , cảm giác thế nào?” – cô , đôi mắt long lanh, như khoe một món đồ chơi mới.
Jaice bàng hoàng nghiến răng, băng mặt đất trồi lên thành mũi giáo băng lao tới. Cô xoay cổ tay, tóm lấy một đứa trẻ quăng về phía . Jaice né sang, nhưng một tia nước xoáy xuyên thẳng qua cơ thể đứa bé, b.ắ.n sườn . Cú đ.á.n.h hất ngã nhào xuống sàn, lạnh phá vỡ bởi cảm giác bỏng rát từ vết thương.
Cô bước chậm rãi gần, d.a.o lật qua lật trong tay, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ lọt tai:
– “May mà nấu xong đồ ăn nên lo hết nguyên liệu.”
Đôi mắt Jaice tối sầm. Mana bùng lên, Cường hóa Linh thể Cấp 3 kích hoạt. Không khí đóng băng tức thì, từng hạt sương trong căn phòng hóa thành băng li ti, lấp lánh ánh trăng lọt qua mái nhà sập.
Anh vọt lên, lưỡi kiếm băng khổng lồ hình thành, c.h.é.m xuống với lực mạnh đến mức mặt đất nứt toác. Cô dựng Lốc Xoáy Thủy Huyết — một cột nước đỏ ngầu m.á.u cuốn xương vụn xoáy dữ dội — đỡ lấy.
Va chạm nổ tung, mảnh băng và tia nước văng , cắt đứt cây, để những vết c.h.é.m sâu hoắm. Lợi dụng khoảnh khắc , Jaice trượt lưng cô, một đường c.h.é.m ngang lưng — cơ thể cô tách thành hai phần, m.á.u b.ắ.n cao như mưa đỏ.
Cô vẫn c.h.ế.t hẳn, nửa rơi xuống đất, đôi mắt mở to . Giọng cô yếu dần nhưng vẫn ngọt ngào như mời mọc:
– “Ngươi...cũng là kẻ g.i.ế.c ...ha...ha...”
Jaice đáp. Anh dựng một lưỡi băng mỏng như d.a.o cạo, vung tay — đầu lìa khỏi . Cái đầu lăn nền băng, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, môi còn cong lên một nụ quái dị.
Anh khụy xuống, thở nặng nề, cơn đau từ Dạng 3 lan khắp gân cốt. Đứa bé còn sống duy nhất ngất bên cạnh. Khi tỉnh , bên cạnh là đứa trẻ khi nảy đang , lẽ là vì tiếc cho một ân nhân, hoặc là vì cảnh tượng kinh dị ngay lúc .
– “Nín nào. Tất cả qua .” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đứa nhỏ an ủi dậy.
– "Đứng nổi cần đây cõng ? Chúng cần rời khỏi đây".
Băng chân rạn vỡ theo từng bước, để lưng một căn nhà đổ nát, m.á.u và băng hòa ánh trăng. Mục tiêu tiếp theo: ngôi làng Oakend — nơi buôn tin đang chờ.