Phát sóng trực tiếp đoán mệnh: Kinh! Ngươi ăn tro cốt thông gia - 29
Cập nhật lúc: 2024-11-07 09:18:16
Lượt xem: 9
Sau đó, Đàm Từ đưa cho thư ký thẻ ngân hàng, bảo cô đi thanh toán.
Vu Âm suy nghĩ một chút, dù là điện thoại hay quần áo đều là những thứ cô cần, nên không từ chối. Sau khi thư ký rời khỏi, cô nói với Đàm Từ: “Nhớ giữ giấy tờ cho kỹ nhé. Đợi tôi kiếm đủ tiền, tôi sẽ trả lại cho anh.”
Qua vài lần tiếp xúc, Đàm Từ biết Vu Âm không thích nợ nần ai. Cô luôn kiên quyết như vậy, Đàm Từ cũng chỉ cười và gật đầu đồng ý.
“Vậy phiền thư ký thêm một chiếc vali cỡ 20 inch nữa nhé.” Vu Âm sờ mũi, "Nợ nhiều thì nợ thôi, chẳng sao đâu."
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Văn phòng của Đàm Từ giống như của bao người khác, rất trang trọng nhưng không có gì nổi bật, chỉ có màu đen, trắng và xám. Thư ký rất nhanh chóng mang lại những món đồ cần thiết. Vu Âm chỉ cần ngồi ăn một chút bánh và uống trà là thư ký đã quay lại, nhanh chóng mang đồ đạc và rời đi.
Vu Âm vừa gấp quần áo vào vali vừa khen: “Anh đúng là người tốt.”
Nghiêm Minh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phat-song-truc-tiep-doan-menh-kinh-nguoi-an-tro-cot-thong-gia/29.html.]
Khen người nói Đàm Từ không thiếu nghe, dù anh là tổng giám đốc của Đàm Thị, nhưng khen ngợi kiểu như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe. Anh nhìn Vu Âm đang ngồi trên sàn, môi khẽ nhếch lên, mắt thì ẩn chứa sự hài hước.
“Vì cô không có chứng minh nhân dân nên tôi sẽ dùng chứng minh của tôi để đăng ký cho cô một chiếc sim mới.” Đàm Từ nói tiếp, “Bây giờ là thời đại thông tin, không có chứng minh thì không làm gì được.”
Vu Âm nghe vậy, Đàm Từ nhận ra rằng cô không hề lạc hậu, dù không có điện thoại nhưng cô hiểu rõ về phát sóng trực tiếp và các thuật ngữ hiện đại, chứng tỏ cô không phải là người sống ngoài xã hội. Cô chỉ đơn giản là thiếu thốn về giấy tờ.
“Cô không có chứng minh nhân dân, thì không thể làm thẻ ngân hàng. Vậy cô làm sao có thể lấy tiền?” Nghiêm Minh tò mò hỏi. “Cái gì gọi là chủ động vứt bỏ ký ức? Làm sao có thể làm vậy? Cô có người giúp cô thôi miên sao?”
“Có một phương pháp gọi là ‘thuật pháp rút ký ức’, có thể lấy đi một phần ký ức của người khác.” Vu Âm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Minh, “Nếu anh muốn thử, tôi có thể dạy anh, nhưng tôi không có viên ức châu, không thể bảo vệ ký ức đó. Sau khi rút đi, ký ức sẽ tan biến.”
Nghiêm Minh trợn tròn mắt, vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ tò mò thôi, không có ý thử đâu. Thế giới của các bậc thầy thật sự rất kỳ diệu.”
Vu Âm chỉ đáp lại một tiếng “Nga,” rồi quay lại nhìn Đàm Từ, thấy anh đã kích hoạt xong điện thoại mới, cô gật đầu, thầm cảm ơn.