Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phát sóng trực tiếp đoán mệnh: Kinh! Ngươi ăn tro cốt thông gia - 19

Cập nhật lúc: 2024-11-07 08:55:33
Lượt xem: 2

Tiểu Béo Đôn gật gù, bàn tay nhỏ xíu chụp lấy tay Vu Âm như thể muốn tìm chút cảm giác an toàn. Khoảng cách từ bờ sông đến đồn cảnh sát còn xa, Tiểu Béo Đôn đành lê đôi chân tròn mũm mĩm từng bước một, thỉnh thoảng còn bị lạc đường.

Ban đầu cậu nhóc còn đi được, nhưng sau một tiếng đồng hồ thì sức lực bắt đầu cạn dần. Dù mệt mỏi rã rời, cậu vẫn không chịu nói, chỉ lẽo đẽo cố đuổi theo bước chân Vu Âm, mắt thỉnh thoảng nhíu lại sắp ngủ gục đến nơi.

Vu Âm quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy cậu nhóc đang xoa xoa đôi mắt muốn nhắm tịt lại. Bị bắt gặp, Tiểu Béo lập tức mở to đôi mắt ngây thơ, làm Vu Âm không nhịn được mà bật cười. Nàng cúi xuống cõng nhóc lên lưng.

Tiểu Béo hơi ngượng ngùng: “Tỷ tỷ, ta có nặng lắm không? Ta béo lắm, ba ba còn gọi ta là Tiểu Béo Đôn nữa. Mụ mụ còn chẳng bế nổi ta!”

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

“Xem nhẹ ta quá rồi, tỷ đây khỏe lắm!” Vu Âm đáp, rồi tiện thể nhấc bổng Tiểu Béo lên cao bằng một tay để chứng minh sức mạnh của mình. “Xem chưa? Tỷ đây có thể xách ngươi một mạch đến đồn cảnh sát cũng chẳng thành vấn đề! Nhưng mà xách như vầy chắc không thoải mái, thôi tỷ cõng vậy.”

Tiểu Béo vừa ngạc nhiên vừa thích thú, cười khanh khách yêu cầu Vu Âm làm lại lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phat-song-truc-tiep-doan-menh-kinh-nguoi-an-tro-cot-thong-gia/19.html.]

Đến rạng sáng tầm 4 giờ rưỡi, một nhân viên trực ban của đồn cảnh sát giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt: một cô bé mảnh khảnh giơ cao một cậu nhóc bụ bẫm, cả hai đều bám đầy bùn đất, nhưng cậu bé thì cười giòn tan. Cô nàng đặt Tiểu Béo xuống, sau đó quay qua viên cảnh sát và giải thích tình hình:

“Đứa nhỏ này bị hai người bắt cóc, chúng định đem chôn nó ở bờ sông, nhưng tôi đi ngang qua cứu được.”

Rồi nàng đẩy Tiểu Béo về phía trước: “Nó tên là Triệu Vũ, nhớ số điện thoại ba mẹ, nhưng tôi không có điện thoại nên chưa liên lạc với gia đình nó. Làm phiền anh cho nó mượn điện thoại để gọi về nhà.”

Viên cảnh sát có chút khó hiểu, nhưng cũng đưa điện thoại cho nhóc con.

Triệu Vũ, nhớ rõ số điện thoại của cha mẹ, lễ phép cảm ơn chú cảnh sát rồi gọi điện thoại. Đầu dây bên kia, Đàm Gia Di—mẹ của nhóc—đã rối bời cả đêm, chạy khắp nơi tìm con trai không ngừng nghỉ, đến khi mắt đỏ hoe, nước mắt khô cạn.

Khi điện thoại reo lên, Đàm Gia Di ngay lập tức đạp phanh xe. Vừa thấy dãy số lạ, chị chẳng chút chần chừ bắt máy, giọng run run, lòng đầy hi vọng.

Loading...