Phát sóng trực tiếp đoán mệnh: Kinh! Ngươi ăn tro cốt thông gia - 13
Cập nhật lúc: 2024-11-06 21:17:17
Lượt xem: 5
Nhị đại gia vội vàng cúp điện thoại, chạy ngay đến phía Đông. Chạy một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một nhóm trẻ em trở về.
Nhị đại gia vội vàng chạy đến túm lấy đứa con trai lớn của Vương gia hỏi, “Con gái nhỏ của Vương gia đâu? Sao không thấy nó?”
“Không biết nó chạy đâu chơi rồi!” Đứa con trai lớn trả lời qua loa rồi bỏ chạy, sau đó mấy đứa nhỏ khác cũng đuổi theo.
Những đứa trẻ chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng. Nhị đại gia muốn gọi lại hỏi thêm, nhưng không kịp, đành phải tiếp tục chạy theo.
Khi đến giếng nước, nhị đại gia nhìn thấy trên miệng giếng vẫn còn đá, thở phào nhẹ nhõm, “Không phải giếng này, đá ở giếng còn đây…”
Chưa kịp nói xong, nhị đại gia nhận thấy bên cạnh giếng có một gàu múc nước, liếc mắt nhìn là biết có người vừa múc nước ở đây.
Nhị đại gia đi thêm hai bước nữa, ông đã già, đôi mắt không còn sáng như trước, tai không còn tốt nữa, nhưng ông cảm thấy hình như có tiếng động gì đó, như là có vật gì đang rơi vào nước, phát ra tiếng “phịch” nhẹ.
Nhị đại gia vội vàng lấy điện thoại ra, chạy nhanh đến bên giếng, dùng sức đẩy cục đá trên miệng giếng.
Thật là may mắn, giếng nước quả nhiên có một đứa trẻ ở đó, vừa khóc vừa kêu cứu, nhưng tiếng kêu dần trở nên yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phat-song-truc-tiep-doan-menh-kinh-nguoi-an-tro-cot-thong-gia/13.html.]
“Ôi trời ơi, Vương Đại Lợi, con gái ngươi thật sự ở trong giếng này!” Nhị đại gia vừa chạy vừa gọi, “Oa nhi, đừng sợ, ông nội sẽ kéo thùng nước xuống cho con, đừng lo, đừng để thùng nước đập vào đầu con, một chút nữa con ôm lấy thùng nước, nhị đại gia sẽ kéo con lên!”
Lúc nhị đại gia cúi người xuống, Vu Âm ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ từ giếng vọng lên.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Khoảng hai phút sau, nhị đại gia cuối cùng cũng kéo được đứa trẻ lên khỏi giếng.
Đứa trẻ bị nước sặc, nhị đại gia lập tức cho nó nằm sấp xuống, vỗ lưng để nước trào ra ngoài.
Sau một lúc lâu, tiếng khóc của đứa trẻ mới dần dần giảm nhẹ, vừa khóc vừa gọi ba ba.
Nhị đại gia nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Vương Đại Lợi, “Đại Lợi à, con gái ngươi không sao cả, ngươi yên tâm đi. Tiếng khóc của con bé lớn lắm, ngươi tìm đại sư này thật là thần kỳ, nếu chậm thêm ba phút, chắc chắn không ai nghe thấy tiếng con bé trong giếng nữa đâu.”
Nhị đại gia nói lúc tìm thấy con gái Vương Đại Lợi, đứa trẻ đã gần như hết sức, tiếng kêu cứu lúc có lúc không.
Hơn nữa, vào thời điểm đó, trong thôn đa phần mọi người đều ở trong nhà, những người đi ngang qua đều là người già, thính lực không tốt, lại có một tảng đá lớn đè trên miệng giếng, nếu không cẩn thận, họ cũng sẽ không nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Vì vậy, nếu muộn thêm ba phút nữa, đứa bé thật sự sẽ không thể cứu được.
“Cháu à, ba ba ở bên điện thoại đây, nói chuyện với ba ba đi.” Nhị đại gia đưa điện thoại sát vào tai đứa trẻ.