Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-11-19 15:00:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bầu trời đêm sâu thẳm, trời lấp lánh như rắc bạc.

Từ khi đến thế giới , Đỗ Mặc quen với việc một bên cửa sổ ngắm , dùng ánh tinh quang để xoa dịu những nỗi buồn thể thành lời.

Cậu và gia đình vốn xa cách. Phụ là điển hình của chế độ hôn nhân ghép đôi kiểu đế quốc, tính cách bất hòa, ngoài kỳ động d.ụ.c mỗi năm thì gần như sống chung một mái nhà.

Đỗ Mặc luôn là một cô độc, hít thở khí lạnh ban đêm, bạn với bầu trời đầy . Bầu trời Mạt Tinh thấp, mùa đông – nhất là khi tuyết rơi — chỉ cần giơ tay lên là như thể thể chạm những vì sáng rực nơi chân trời.

Cậu lặng lẽ Phùng Dị, cảm thấy nên gì đó, nhưng bắt đầu từ .

Phòng y tế gần khu sinh hoạt của Omega. Xét đến việc Alpha mang khí chất mạnh mẽ thể gây uy h.i.ế.p tiềm tàng với Omega đ.á.n.h dấu, nơi cách xa khu quân sự của Phùng Dị, gần như kéo dài qua bộ khuôn viên trường. Bên ngoài là một vườn hoa nhỏ, nhóm Omega chăm sóc cẩn thận – dù cuối thu, vẫn xanh tươi rực rỡ.

Cậu ngờ Phùng Dị chủ động đến tìm ... Câu đến tìm ” khiến cả Đỗ Mặc và Bạch Ý đều lúng túng. Việc bật thốt điện thoại của Phùng Dị như một trò hề, Bạch Ý nghiêm túc ghi cũng thành trò hề – đặc biệt là khi Phùng Dị xong liền kéo Đỗ Mặc , thèm chào hỏi ai.

Đỗ Mặc bất an, hành động ảnh hưởng gì đến cốt truyện ... Đầu vẫn đau âm ỉ, thể phán đoán.

Kim truyền mu bàn tay tháo khi rời khỏi phòng. Cậu cần giường lâu, mạch m.á.u cũng yếu đến mức chịu nổi một mũi kim – giữ chỉ thêm phiền.

“Vì mang theo điện thoại?”

Câu thì Đỗ Mặc thể trả lời:

“Bạn cùng phòng đưa đến, lúc đó mơ mơ màng màng, nhớ lấy theo.”

Cậu kiểu nghiện điện thoại vì chẳng ai tìm cả.

Bạn bè ít. Đỗ Mặc đoán là do hệ thống cố tình củng cố nhân vật “pháo hôi vô danh” của , nên mãi kết bạn.

Rõ ràng hồi cấp ba, với bạn cùng bàn. Họ học ở tinh hệ Poth bên cạnh, từng đạt mức độ hữu nghị chiến lược về ngôn ngữ. Hứa hẹn khi nghiệp sẽ giữ liên lạc. kịp nhập học, họ cắt đứt.

Tin nhắn gửi như đá chìm đáy biển, hồi âm. Gửi cho khác cũng . Buổi tụ họp bạn học như thể là dấu chấm hết cho quãng đời cấp ba của Đỗ Mặc – thứ đột ngột im lặng.

Mới nhập học, Đỗ Mặc thật sự cô đơn. Khoa tài chính hiếm Beta, ngoài chỉ hai nữ Beta. Đối mặt với Alpha và nữ Beta, giỏi ứng phó với loại nào hơn. Giờ nghỉ, trưa, tối, cuối tuần... Đỗ Mặc luôn một .

Cậu thấy một trong lớp quá hổ, bèn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho từng bạn cũ – dù chẳng ai trả lời.

Không ngờ, Phùng Dị trả lời.

Nhìn những tin nhắn đầy tâm trạng từng gửi, dòng hồi âm ngắn gọn của Phùng Dị:

“Đỗ Mặc?”

Cậu trăm mối ngổn ngang, thần sắc phức tạp, rơi trạng thái hoang mang về tương lai.

Phùng Dị chắc nghĩ điên. Có khi còn thấy việc phá lệ đưa đại học Đông Thành là một sai lầm. Có khi... nhận tiểu nữa.

, chuyện rẽ sang hướng ai ngờ tới — Đỗ Mặc bắt đầu gửi “báo cáo sinh hoạt” cho Phùng Dị mỗi tuần.

Ban đầu bạn bè, chân thành. Sau với bạn cùng phòng, tìm ý nghĩa tồn tại trong hội Beta, thì những bản báo cáo dần biến thành “lời khen cánh” gửi cho Phùng Dị. Không , lúc nào, cảm nhận – chỉ bản dám .

Đỗ Mặc bóng lưng Phùng Dị , chỉ một phần tư gương mặt lộ cũng đủ khiến nghẹt thở. Anh bước chậm rãi, ánh trăng tĩnh lặng, trời lấp lánh, cành khô, lá rụng, cánh hoa rơi đầy đất... Cảnh tượng khiến Đỗ Mặc bất giác nảy một ý nghĩ thời:

Hai họ... giống như đang tản bộ.

Nghĩ đến đây, Đỗ Mặc kìm mà rùng .

Phùng Dị dừng bước, nghiêng đầu Đỗ Mặc:

“Lạnh ?”

Đỗ Mặc lập tức đáp:

“Không lạnh!”

Biểu cảm của Phùng Dị vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng Đỗ Mặc gương mặt hai chữ to đùng:

Không tin.

Alpha lúc nào cũng mang dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng.

Đỗ Mặc khỏi hoài nghi:

Mình nhầm ? Sao thấy ánh mắt Phùng Dị chút ấm áp?

Hơn nữa, rời dứt khoát như thế, chẳng hề lưu luyến gì với Bạch Ý.

Nhiều năm sống tay đại lão, Đỗ Mặc rèn thói quen phân tích nguyên tác mỗi khi gặp chuyện rõ. Cậu lặng lẽ suy nghĩ:

Có lẽ đến thời điểm?

Phùng Dị vẫn điều khỏi quân khu... Trong nguyên tác, dấu hiệu đầu tiên của đời sống hỗn loạn là khi rời quân khu.

Gió lay cành tùng, lùm cây vang lên tiếng côn trùng rả rích. Khu vốn nhiều mèo hoang, ch.ó hoang — động vật dường như cũng Beta và Omega dễ bắt nạt. Quân khu thì con nào, nhưng ký túc xá Omega thì luôn vài con mèo phơi nắng. Có thể là do Omega lòng , thời gian rảnh nhiều, mang đồ ăn xuống cho chúng. Alpha thì cả ngày thao luyện như chó, chẳng tâm tư nuôi thú cưng.

Trước mỗi học kỳ, hội Beta sẽ dẫn đầu, mời một đống Alpha tình nguyện, tổ chức xử lý sinh vật hoang trong trường. Đỗ Mặc là phụ trách một nhóm, nên quen khu vực .

“Phía là Đông Huy Lâu, xuyên qua đó, rẽ một đoạn là tới ký túc xá...”

Ý là:

Tới đây là chia đường .

quân khu và ký túc xá khoa tài chính ở hai hướng khác .

Phùng Dị hỏi:

“Giờ còn mở cửa ?”

“Có mở đấy, Phùng . Khu phong tỏa.”

Đỗ Mặc đáp. Khu dạy học thuộc quân khu thì 8 giờ tối sẽ đóng cửa, trừ ba tòa nhà thực nghiệm. Còn khu ngoài quân khu, hầu hết đều phong.

Phùng Dị gật đầu, theo hướng Đông Huy Lâu mà Đỗ Mặc chỉ.

Đỗ Mặc: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-9.html.]

Đi theo gì?

là Beta, Omega yếu đuối, cần ngài phát huy tinh thần Alpha, đưa đến tận lầu.

Nhìn nhận khách quan, Phùng Dị đúng là khoản .

Được nuôi dạy theo kiểu tinh từ nhỏ, sinh hiểu trách nhiệm của Alpha với Beta và Omega. trong mắt Đỗ Mặc, kiểu tinh thần ... khắc nghiệt. Ví dụ như: việc vặt là của Beta; bảng tin là của Omega; còn bê đồ nặng thì Alpha gánh.

Hồi cấp ba, Đỗ Mặc từng nhận ít ân huệ từ Phùng Dị. Ban đầu thấp thỏm, nghĩ: Làm dám để đại lão giúp dọn sách? Theo lý, Phùng Dị vắt chân chờ, để Đỗ Mặc dọn sách cho mới đúng.

quen , thậm chí còn dám sai vặt Phùng Dị vài .

Nhớ trường tổ chức hoạt động, Đỗ Mặc phụ trách dọn vệ sinh. Quét dọn xong thì khuya, hành lang thì thấy Phùng Dị đang sách trong phòng hoạt động. Thấy Đỗ Mặc bước , gập sách , bước ngoài. Khi đó, khí chất lạnh lẽo của tiểu thiếu gia rõ rệt, môi mỏng khẽ mở, cõng cặp sách, động tác tiêu sái soái khí: “Đưa về.”

Lúc , Đỗ Mặc chẳng thấy soái chút nào. Trong lòng chỉ một câu:

“Vãi chưởng.”

Ngài đến giúp, trốn một góc sách? Là ?

cần ngài đưa về ?

Ngài đến sớm giúp một tay, xong từ một tiếng , còn cần đưa về gì?!

Hai gì, đến ký túc xá. Phùng Dị đột nhiên hỏi: “Buổi tối ăn cơm ?”

Đỗ Mặc sững , theo phản xạ sờ bụng – ăn.

Cả ngày chỉ ăn một bữa, mà còn là bữa ăn mặt Phùng Dị. Cậu cố gắng kiểm soát lượng ăn, nên chẳng ăn bao nhiêu. Còn hôm qua thì... khỏi .

giờ căn tin đóng cửa.

Trường khai giảng chính thức, sinh viên ít, nên căn tin cũng đóng sớm.

Phùng Dị lấy điện thoại , bấm vài cái, hỏi:

về quân khu lấy xe. Cậu cùng , chờ ở đây?”

Đỗ Mặc định lên phòng tìm gì đó ăn tạm, cần Phùng lo. kịp thì Phùng Dị bảo:

“Cậu cùng .”

Cái gì mà cùng?! Đã đến ký túc xá , về quân khu?!

Đỗ Mặc bắt đầu thấy bực. Phùng Dị hỏi:

“Còn nổi ?”

Anh Đỗ Mặc tiêm thuốc, cơ thể yếu, lâu như chắc cũng mệt.

Sau một lúc im lặng, Đỗ Mặc đành :

“Còn ...”

Ai bảo thể từ chối Phùng Dị.

Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt .

Lại là một đoạn đường im lặng. Thấy chiếc Jeep quen thuộc, Đỗ Mặc thở dài như chấp nhận phận.

giúp lên xe nhé?” Giọng vang lên từ phía .

Đỗ Mặc theo phản xạ định đáp:

“Vâng.”

ngay khoảnh khắc lời sắp thốt , giật nhớ :

Phùng Dị định giúp bằng cách nào?

Cảnh tượng trong nguyên tác hiện lên rõ mồn một. Đỗ Mặc trợn mắt, vội :

“Không cần cần!”

Vừa tay chân phối hợp bò lên ghế phụ.

Ngu thì ngu, chứ dám giành đãi ngộ của bạch nguyệt quang nguyên tác.

Ngồi yên , Phùng Dị cũng lên xe từ phía bên . Đỗ Mặc sợ giận, dù chỉ đùa, nhưng vẫn lo. Nghĩ kỹ , Phùng Dị bế lên xe là giấc mơ của bao Omega. Cậu lén liếc Phùng Dị, đoán tâm trạng . Cậu giỏi quan sát biểu cảm vi mô của Phùng Dị, luôn đoán đúng tâm trạng .

...Ngoại trừ chuyện tình cảm . Nhớ việc đoán sai thái độ của Phùng Dị với Bạch Ý, Đỗ Mặc tự nhủ cẩn thận hơn.

Giây tiếp theo, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Phùng Dị – Đỗ Mặc lập tức đơ .

Alpha lạnh lùng ... khóe môi cong lên, nghiêng đầu . Trong bóng đêm, ngũ quan càng nổi bật, ánh mắt mang theo một tia ý .

Đỗ Mặc hoảng hốt, dụi mắt. Không nhầm.

Phùng Dị... thật sự !

Cậu động tác leo lên xe của ngốc.

đến mức khiến như ?!

Tiếng động cơ vang lên. Cùng lúc đó, chiếc áo khoác đen sang trọng mà Phùng Dị từng khoác cho tối qua đặt lên đầu ghế.

“Khoác .”

Giọng Alpha ... hình như cũng mang theo một chút ý .

Thế là Đỗ Mặc như ma ám, ngoan ngoãn khoác áo lên .

Còn to gan hỏi một câu:

“Quần áo ... vẫn còn trong xe ?”

 

Loading...