Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:57:43
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Mặc là:
May quá, xuống xe .
Cái dáng bò lồm cồm mà bạn cùng phòng thấy thì đúng là mất hết mặt mũi.
Nhóm bạn cùng phòng sững, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Một lúc , bạn cùng phòng A lên tiếng:
“Các quen ?”
Lần , Đỗ Mặc giải thích rõ với họ:
“Cùng học cấp ba thôi, , từng gặp , lắm .”
Tim căng như dây đàn, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình thản: “Bạn học cấp ba.”
Loại quan hệ mà thể xe Phùng Dị, mặc đồ của Phùng Dị, còn về ký túc xá tối qua...
Ánh mắt nhóm bạn cùng phòng Đỗ Mặc bắt đầu đổi.
“Không , , các đừng nghĩ nhiều!”
Đỗ Mặc định giải thích thêm vài câu, nhưng nhớ đến chiếc Jeep đen vẫn đang đậu phía , lập tức hoảng loạn.
Dựa theo suy đoán đó, hiện tại mối quan hệ giữa Phùng Dị và Đỗ Mặc tệ. Bình thường, khi Phùng Dị tìm hoặc gọi đến quân khu, bao giờ né tránh khác. Chỉ là Đỗ Mặc luôn cẩn thận che giấu mối quan hệ , dám để ai rằng và Phùng Dị... xa cách như vẻ ngoài.
Là một Beta thành tích nổi bật, nhầm khoa tài chính, Đỗ Mặc luôn lo sợ phát hiện cửa đại học Đông Thành. May mà trong trường còn nhiều Alpha “ học vấn nghề nghiệp”, phần nào giúp che giấu .
Thật , nghĩ quá nhiều. Một Beta học dở mà vẫn khoa tài chính, ai cũng đoán là bối cảnh. Không ai dám động đó là lý do các Alpha trong lớp luôn khách khí, cũng là lý do hội trưởng Beta nhận chức.
Lúc , nhóm bạn cùng phòng hiểu rõ: Thì lưng Đỗ Mặc là Phùng Dị.
Cửa sổ xe phía hạ xuống, nhóm bạn cùng phòng chào hỏi Phùng Dị. Bạn cùng phòng A từng huấn luyện ở quân khu với Phùng Dị, chút giao tình, nên đặc biệt kinh ngạc: “ tưởng hai cơ mà.”
Bạn A là đại diện khoa tài chính quân khu, về ký túc xá ngày nào cũng nhắc đến Phùng Dị: nào là tin tức tố mạnh cỡ nào, chơi bóng thu hút bao nhiêu xem, học giỏi, tự kiểm soát , tin tức tố bao giờ phát tán lung tung... Khi A kể, Đỗ Mặc chỉ im lặng, nhưng hai bạn cùng phòng còn thì tò mò, suốt ngày vây quanh hỏi.
A còn đùa:
“Phòng đúng là kỳ lạ. Beta thì hỏi về Phùng Dị, hai Alpha thì ngày nào cũng đuổi theo hỏi.”
Ở Đông Thành thịnh hành AB luyến. Bên Bình khu thì rộ lên phong trào AB luyến. Đại học Đông Thành thậm chí còn cử nghiên cứu viên lên truyền thông chính thức để mỉa mai hiện tượng , gọi đó là hành vi vô trách nhiệm với xã hội loài , khiến ai nấy đều chờ xem tỷ lệ dân cư Bình khu 10, 20 năm nữa.
Số liệu lịch sử cho thấy: AB kết hợp sinh Beta xác suất cao hơn AO. Nếu cứ tiếp tục, dân Alpha ở Bình khu sẽ giảm mạnh. Phe bảo thủ ngầm tỏ lạc quan – Alpha ít , sức chiến đấu cũng giảm. Họ vẫn nuôi mộng một ngày nào đó sẽ lật đổ phe cấp tiến, tái lập chế độ quân quyền Alpha.
Lúc , Đỗ Mặc đang mặt biểu cảm, một bài cảm nhận tình cảm dư thừa gửi Phùng Dị. Giữa những dòng chữ là đầy ắp sự ơn và quan tâm của dành cho “đại ca Phùng”.
Vừa dứt lời, bạn A thấy Đỗ Mặc khựng , suýt nữa thở nổi.
Đau quá trời ơi!
Cậu đưa tay day huyệt thái dương, thở dốc. Sao thế ? Phùng Dị giận ? Hay vi phạm nguyên tác?
Bạn A vốn với Đỗ Mặc, thường mượn bài tập, giờ phát hiện quen Phùng Dị, càng thiết. A bước nhanh tới đỡ:
“Cậu chứ?”
“Không ...”
Đỗ Mặc cố giữ tỉnh táo, cố phân tích nguyên nhân đau đầu để tìm cách giải quyết. đầu óc ngày càng mơ hồ, đau đến mức thể tập trung.
Phùng Dị cả buổi sáng đều bình thường, giống đang giận. Vậy là vi phạm nguyên tác? nguyên tác Phùng Dị quen bạn cùng phòng của Đỗ Mặc... Không đúng. Bạn A quen Phùng Dị thì liên quan gì đến !
“Về ký túc xá nghỉ ngơi . Có lên lầu ? Có cần đưa lên?”
Bạn A hỏi, “Hay là đến phòng y tế? Tối qua uống nhiều quá ? Cái ông Triệu chủ nhiệm thương Beta yếu đuổi ...”
Hai bên đầu Đỗ Mặc đau như kéo căng. Trước đây cũng đau, nhưng bao giờ kiểu . Cậu bắt đầu tin lời bạn A, nghi ngờ đau đầu là do... hậu quả của việc uống rượu.
“Không ... tự lên , cần giúp.” Đỗ Mặc theo thói quen từ chối, đầu với Phùng Dị một câu, một lảo đảo về phía ký túc xá.
Vì đau đầu, mắt tối sầm từng đợt, kịp biểu cảm của Phùng Dị, chỉ rời khỏi càng nhanh càng .
Nhóm bạn cùng phòng thấy Đỗ Mặc kiên quyết, cũng ép. Trong mắt họ, Beta chịu khổ còn kiên cường hơn Omega. Với , ký túc xá ngay đó, thang máy, giữa trưa qua đông, đau đầu thôi mà, chắc .
Hơn nữa, Đỗ Mặc giống những Beta họ từng quen. Từ một góc độ nào đó, ... giống Alpha hơn. Ngoại trừ việc học kém, còn đều .
Trong xã hội , phần lớn Omega giỏi tự giải quyết vấn đề. Khi gặp khó khăn, phản ứng đầu tiên của họ là tìm giúp đỡ. Beta thì quen lệnh, chứ quen tự hỏi. Điều liên quan đến hệ thống giáo d.ụ.c cơ sở của Mạt Tinh – đặc biệt là ở các khu vực do phe bảo thủ quản lý.
Từ nhỏ, Omega dạy rằng họ là phụ thuộc Alpha, rằng Alpha sẽ bảo vệ họ. Còn Beta thì giáo d.ụ.c rằng họ là thành phần quan trọng của xã hội, việc sự lãnh đạo của Alpha, cống hiến vì tập thể.
Đỗ Mặc xuyên đến muộn, tránh nền giáo d.ụ.c . Trước khi xuyên, là sinh viên y khoa chuyên ngành ngoại khoa. Mỗi ngày theo giáo sư thăm bệnh, phòng mổ, tự hỏi về bệnh trạng, bệnh án, X-quang, xác định vị trí mổ, lý do mổ, lượng mổ, hậu quả mổ, các tình huống thể xảy trong quá trình mổ – và cách xử lý.
Cậu quen với việc tự hỏi, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề.
Nếu tận mắt thấy Đỗ Mặc từ xe Phùng Dị bước xuống, bạn cùng phòng A cũng thể tưởng tượng nổi một Beta như thể khiến như Phùng Dị quan tâm đến .
Khi bóng dáng Đỗ Mặc khuất cửa, cửa sổ xe của Phùng Dị cũng từ từ kéo lên, che khuất gương mặt . Tiếp theo là tiếng động cơ vang lên – chiếc Jeep đen rời , như một cơn gió.
Đỗ Mặc nghỉ giường một lúc, mới thấy buồn ngủ thì ngửi thấy mùi cồn nhàn nhạt vương áo hoodie. Cơn buồn ngủ lập tức xua tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-7.html.]
Cậu bò xuống giường, quần áo của . Lúc mới thực sự ngủ .
“Đỗ Mặc.”
Bạn cùng phòng A lay dậy, “Tỉnh , sốt .”
Toàn đau nhức, mắt mờ mịt. Đỗ Mặc theo phản xạ với tay tìm điện thoại xem giờ.
“Ba giờ hơn .”
Bạn A , “ định sân vận động, tiện đường ghé qua phòng y tế, để đưa .”
Đỗ Mặc mơ màng gật đầu.
Thế là giáo viên phòng y tế “chơi đùa” một hồi, giữ nghỉ giường bệnh.
Không qua bao lâu, Đỗ Mặc dần tỉnh táo. Bên cạnh là một Omega đang bận rộn, mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch.
“Cậu tỉnh .”
Đỗ Mặc cố gắng dậy, nhưng quên mất vai trái thương, “Bịch” một tiếng ngã ngược giường.
“Mới tiêm t.h.u.ố.c xong, sức cũng là chuyện thường thôi.”
Omega mỉm dịu dàng, nhặt điều khiển từ xa nâng ván giường lên. “Là cánh tay thương ? Giáo viên sốt là do vết thương nhiễm trùng.”
là thương. Đỗ Mặc mệt mỏi gật đầu. Cậu tưởng chỉ là vết thương ngoài da, ngờ với Beta phiền phức đến .
“Giáo viên bảo nghiêm trọng, chỉ là xử lý kịp thời nên mới nặng lên.”
Omega ngập ngừng, “Cậu ngủ suốt, kiểm tra vết thương ở ... Giờ xử lý giúp nhé?”
Đỗ Mặc chỉ vai trái:
“Bị mảnh sứ vỡ đ.â.m ...”
Được sự đồng ý, Omega xuống mép giường, giúp Đỗ Mặc cởi nút áo ngủ. Cơ thể gầy gò, lởm chởm của đầu lộ khác, khiến ngượng dù là một Omega hiền lành và vô hại.
“Bị thương lúc nào ?”
Omega nhẹ nhàng xử lý vết thương, là sinh viên ngành hộ lý, nên hiểu Beta thật cũng sợ đau.
“Tối qua.”
Đỗ Mặc thấy quen quen, nhưng nhớ tên.
Omega nhận sự nghi hoặc, mỉm :
“Chúng gặp ở tiệc đón tân sinh.”
“À ...”
Đỗ Mặc đỏ mặt. Khoa tài chính Omega, lượng Beta cũng ít. Cậu giỏi giao tiếp với Omega, cuối cùng chuyện là ở lễ đón tân sinh năm ngoái.
Trước mắt là một Omega với nụ sạch sẽ, chân thành.
Mắt cong cong, khóe môi vẽ một đường cong . Làn da trắng hồng, đầu ngón tay chạm vai Đỗ Mặc dịu dàng, tóc màu nâu nhạt rũ xuống tai, che tuyến s.i.n.h d.ụ.c cổ nơi khiến Alpha mơ màng.
―
“Cậu xử lý đó . Về nhớ cẩn thận, đừng để dính nước, dễ nhiễm trùng lắm.”
Đỗ Mặc cũng kìm mà mỉm đáp .
Trời ơi, Omega dịu dàng đúng là liều t.h.u.ố.c chữa lành nhất thế gian.
Cậu mang gương mặt u ám quá lâu, đến mức khi , khóe miệng kéo một hình dáng kỳ quặc.
“Cảm ơn . là Đỗ Mặc... Còn ?”
“Bạch Ý.” Omega bưng khay sứ trắng, mặc áo dài trắng, sơ mi trắng bên trong cài nút chỉnh tề.
“Bạch′ trong màu trắng, ý trong ý nguyện.”
Bạch Ý?!
Đỗ Mặc ngẩn trong một khoảnh khắc.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Kẽo kẹt.”
Cửa phép mở .
Một Alpha mặc đồ đen bước , ngũ quan tuấn mỹ, giữa mày vương chút u ám tan.
Omega dịu dàng giật . Ngay khoảnh khắc Omega xoay , đôi mắt đen lạnh lẽo ngàn năm bất biến của Alpha dường như... thêm một tia ấm áp.
Khoảnh khắc , Đỗ Mặc như thấy tiếng bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.