Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-11-19 15:01:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẫn là nhà hàng giữa trưa hôm đó. Giờ đúng lúc cao điểm xã giao, bãi đỗ xe kín chỗ. Nhân viên phục vụ thấy Phùng Dị cũng ngạc nhiên, chỉ cúi chào dẫn họ đến đúng vị trí buổi sáng.
Dọc đường , thấy ghế trống nào còn trống. Đỗ Mặc mơ hồ suy đoán:
Có lẽ bộ tầng hai Phùng thiếu gia bao trọn. Trong lòng còn hối hận vì giữa trưa tranh thủ tra nguồn gốc nhà hàng .
Ăn xong bữa tối trong trạng thái yên, Phùng Dị đích đưa về ký túc xá.
Đỗ Mặc xuống xe, bên cửa, ngẩng đầu : “Cảm ơn ngài Phùng, hôm nay phiền ngài.”
Phùng Dị gật đầu, nhưng vẫn khởi động xe rời .
Đỗ Mặc thử hỏi:
“Ngài Phùng còn việc gì ?”
“Cậu.”
Phùng Dị nghiêng đầu, thấy vẻ mặt cẩn trọng của Beta mắt, liền dừng :
“Thôi, gì.”
Phòng bảo vệ ký túc xá vẫn sáng đèn. Tòa nhà chủ yếu là sinh viên học viện thương mại, thường xuyên ngoài thực tập, nên đèn lồng ở hiên cửa vẫn sáng đến tận khuya.
Dưới ánh đêm, ngũ quan Đỗ Mặc mềm mại, nét mặt thư thái, môi nhạt màu, khoác áo khoác của Phùng Dị, trông càng gầy yếu hơn thường ngày.
Phùng Dị khẽ kéo cổ áo xuống.
Đỗ Mặc lập tức hiểu ý, vội vàng cởi áo khoác, đưa trả: “Cảm ơn ngài cho mượn áo.”
Phùng Dị: "..."
Sau một im lặng, giọng trở nên cứng ngắc: “Không cần khách sáo.”
Đỗ Mặc thấy Phùng Dị tiện tay ném áo khoác lên ghế phụ, như thể đó là món đồ bẩn, trong đầu lập tức truyền đến cơn đau đầu lắt nhắt. Cậu thầm tự tát một cái.
Là hiểu chuyện.
Đáng giặt sạch mới trả .
Phùng Dị cúi xuống Đỗ Mặc. Dù tin tức tố, vẫn cảm nhận rõ áp lực đang ập đến.
Theo phản xạ, Đỗ Mặc cúi đầu — ngờ hành động khiến gáy lộ mắt Phùng Dị.
Nếu lúc đủ can đảm ngẩng đầu, sẽ thấy một ánh mắt đủ để ám ảnh trong mơ.
Ánh mắt Alpha ... ánh lên một tia đỏ sậm.
Biểu hiện của tin tức tố d.a.o động mạnh.
Bản chất Alpha là hung bạo, tàn nhẫn. Dù bề ngoài bình tĩnh đến , khi đối mặt với Omega thuộc về , sự thô bạo trong xương cốt sẽ trỗi dậy.
Một Alpha thể che giấu bản năng , khác thì . Phùng Dị luôn là kiểm soát . Sinh viên Đông Thành chỉ tin tức tố của là Vodka cực mạnh, nhưng hiếm ai từng ngửi qua thật sự.
Gió lạnh lướt qua, Đỗ Mặc khỏi rùng .
Phía truyền đến một tiếng hừ lạnh. Phùng Dị rời , dáng vẻ tiêu sái tuyệt trần.
Tiếng động cơ dần nhỏ , Đỗ Mặc mới thở phào một thật dài.
Về đến phòng, việc đầu tiên là cầm lấy điện thoại.
Ngón tay chạm màn hình.
Bốn cuộc gọi nhỡ hiện lên như một lời cảnh cáo. Đỗ Mặc choáng váng.
Bạn cùng phòng :
“Có mấy cuộc gọi, định giúp nhưng dám.”
Đỗ Mặc màn hình, giọng bình thản:
“Không , quan trọng.”
Không quan trọng cái gì!
Trong lòng run rẩy – đó là điện thoại của Phùng thiếu gia! Vậy mà máy, bỏ lỡ liên tiếp bốn cuộc!
Không trách đau đầu, là đáng phạt!
... Phùng Dị gọi điện gì? Ở bên ngoài lâu như , cũng gì cụ thể.
Cậu cầm điện thoại nửa ngày dám mở miệng. Bạn cùng phòng A bước :
“Về ?”
“Ừ, về .”
Cảm nhận ánh mắt dò xét của A, Đỗ Mặc chỉ khổ. Cậu sớm việc quan hệ với Phùng Dị lộ sẽ kéo theo một loạt rắc rối, chỉ ngờ... ngày đó đến nhanh như .
Bạn A :
“Chiều nay gặp Phùng Dị ở sân vận động – hình như đang tìm .”
Đỗ Mặc nghẹn lời: "..."
Rõ ràng, việc Phùng Dị đến phòng y tế tìm là do bạn A chỉ đường. Vậy thì chỉ còn một câu hỏi lời giải:
Phùng Dị..... tìm để gì?
Xét thấy mới khiến Phùng Dị vui, Đỗ Mặc quyết định... chuyện gì cũng để mai .
Bạn cùng phòng A thì dễ buông tha như , hỏi thẳng:
“Cuối cùng gặp ?”
“...Gặp .”
Đỗ Mặc đáp, giọng khô khốc.
A nhướng mày:
“Anh đến phòng y tế ?”
“Ừ.”
Hai bạn cùng phòng còn cũng lập tức nhập cuộc. Trong khí lập tức tràn ngập mùi bát quái.
Dưới ánh mắt ba , Đỗ Mặc chịu nổi, đành thành thật khai báo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-10.html.]
“Hồi cấp ba học chung lớp.”
"À ha."
“ thật sự ! Chỉ là kiểu đồng học bình thường thôi, các hiểu mà, đó là Phùng thiếu gia!”
“Hiểu ——”
Đỗ Mặc: “...”
Không trách phản ứng của bạn cùng phòng. Ngay cả chính cũng tin nổi cái gọi là “đồng học bình thường”. Dù trong nguyên tác, bạn cùng phòng cũng quen Phùng Dị, nên Đỗ Mặc cũng quá để tâm, chỉ thêm vài câu cho , cuối cùng kết luận: “Đừng kể với khác nhé, nhiều dễ sinh chuyện. Gây phiền cho , cũng là gây phiền cho .”
Sáng hôm , Đỗ Mặc nhận cuộc gọi từ hội trưởng Beta — Phương Vũ gọi đến phòng họp để phân công nhiệm vụ đón tân sinh.
Qua điện thoại, Đỗ Mặc hỏi:
“Cần gấp ?”
Còn gần một tháng nữa mới khai giảng. Năm chỉ bắt đầu chuẩn nửa tháng, thời gian dư dả, sự cố gì. Đón tân sinh bên Beta và Omega rắc rối như Alpha.
Beta lời, bảo gì nấy. Omega ở Đông Thành thì càng hiểu chuyện, nhiều lắm là vài gia thế kiêu một chút, nhưng cùng lắm là tỏ thái độ, vui thì tự rút, chẳng ai cố tình gây rối.
Còn Alpha thì khác. Trời sinh kiêu ngạo, khó thuần. Vừa đại học, gặp môi trường mới, tụ tập đông Alpha, là y như rằng phân cao thấp. Năm nào cũng vài vụ tin tức tố bùng nổ, BO bên cẩn thận, tránh khỏi vạ lây.
Dù , theo lời Phương Vũ, năm ngoái đón Alpha ... bất ngờ thuận lợi.
“Cần thiết.”
Phương Vũ , “Cậu ? Năm nay BO mở rộng tuyển sinh, gấp đôi năm đấy.”
“Không ...”
Đỗ Mặc thật sự . Cậu kết thúc kỳ nghỉ ở Đông Sâm, gần như tách biệt với hoạt động xã đoàn.
“Chạy nhanh đến đây, đang chờ.”
Đỗ Mặc đáp “Được”, vội vàng rửa mặt đồ, chạy tới khu hoạt động của hội học sinh BO.
Trên đường, nhớ tin tức mấy tháng : phe cấp tiến và phe bảo thủ cuối cùng đạt thỏa thuận về giáo d.ụ.c sinh viên. Hai bên gạt bỏ định kiến, cùng thúc đẩy sự giao lưu và hòa nhập giữa các hệ thống giáo dục. Đại học Đông Thành là đại bản doanh của phe bảo thủ, nên kiểu gì cũng “ mũi chịu sào”.
Dù quan tâm thời sự, nhưng ở bên cạnh Phùng Dị lâu ngày, Đỗ Mặc cũng ảnh hưởng. Cậu rõ chi tiết, nhưng những tin đồn thú vị giữa hai phe thì kha khá. Ví dụ như quân khu của Đông Thành từng phe cấp tiến gọi là “trại huấn luyện bảo thủ”, hiện tại, hơn nửa lực lượng cốt cán của phe bảo thủ đều xuất từ đây.
Đến phòng họp, Phương Vũ đang trao đổi lịch trình với đại diện bên Alpha. Thường thì BO và Alpha đón tân sinh ngày khác , nhưng năm nay BO mở rộng, Alpha thì , nên việc tách biệt là thể. Chỉ còn cách thương lượng, tránh trùng lịch.
Đại diện Alpha trông nho nhã, khiến Đỗ Mặc thấy... quen quen. Người mặc đồ giản dị, đeo kính gọng vàng, tóc buộc đuôi sam — khí chất giống Alpha.
Phương Vũ thấy Đỗ Mặc liền vẫy tay: “Mau tới, đang chờ .”
Đỗ Mặc quanh phòng họp rộng lớn, tính chỉ năm . Qua điện thoại giọng Phương Vũ, còn tưởng là hội nghị quy mô lớn.
“Vị là đại diện hội học sinh Alpha — Chu Nhất.” Phương Vũ giới thiệu, “Còn đây là kế nhiệm tương lai của – Đỗ Mặc, khoa tài chính.”
Khoan ... cái gì?!
Chu Nhất?!
Đỗ Mặc giật – một nhân vật trong nguyên tác xuất hiện!
Chu Nhất là thiết của Phùng Dị, con trai chủ tịch công ty truyền thông lớn nhất Mạt Tinh – Thuyền Tinh Giải Trí.
Phương Vũ thấy Đỗ Mặc im lặng, tưởng đang khẩn trương. Dù nhà họ Chu cũng tiếng:
“Thả lỏng , quen lâu , bắt nạt .”
Chu Nhất đưa tay , thiện: “Chào .”
Đỗ Mặc đành bắt tay: “Chào học trưởng, em là Đỗ Mặc.”
Cậu tiếp xúc quá nhiều với bạn bè của Phùng Dị. Ai trong nguyên tác, Đỗ Mặc dính mấy nhánh cốt truyện nào. Cứ theo Phương Vũ thế , lỡ gây hiệu ứng cánh bướm thì ? Đỗ Mặc đau đầu.
Hai còn trong phòng họp đều là Omega ngành hộ lý. Một là học trưởng cùng cấp với Phương Vũ, là đồng cấp với Đỗ Mặc, đang bồi dưỡng kế nhiệm.
Nhìn Phương Vũ và Chu Nhất đấu khẩu, Đỗ Mặc bỗng nhận vì thấy Chu Nhất quen mắt:
Hai ngày , ở hành lang khách sạn, Chu Nhất là một trong những Phùng Dị.
Có cần trùng hợp đến ?! Hôm đó Chu Nhất mặc đồ giống phong cách của Phùng Dị, một bộ vest chỉnh tề, đeo kính, buộc tóc, tóc xịt keo gọn gàng – khác với dáng vẻ nho nhã hiện tại. Nên ban đầu Đỗ Mặc nhận .
Cậu còn đang ngơ ngác, Chu Nhất bên chớp mắt với , như thể đang :
Cuối cùng cũng nhận ?
Đỗ Mặc ngơ ngác gật đầu. Mình giả vờ với Phùng Dị... chắc là phát hiện .
Phương Vũ tinh ý phát hiện động tác nhỏ giữa hai :
“Các gì thế? Lo việc !”
Chu Nhất đầy ẩn ý: “Vừa nhận , mấy hôm gặp Đỗ Mặc.”
Phương Vũ:
“Các quen ? Khi nào?”
Chu Nhất:
“Hai ngày , ở khách sạn Chu Tế.”
Phương Vũ ngơ ngác:
“Cái gì?”
Sợ Phương Vũ hiểu lầm, Đỗ Mặc vội giải thích:
“Em ăn cùng lãnh đạo Đông Sâm, tình cờ gặp học trưởng Chu Nhất ở hành lang, lúc đó mới nhận .”
“Trùng hợp thật.” Phương Vũ kinh ngạc.
“ , học nhận . Còn thì chỉ liếc một cái là nhận .”
Phương Vũ thấy thú vị:
“Người từng gặp Chu Nhất đều quên , ấn tượng sâu sắc lắm. Sao nhận muộn thế?”
Đỗ Mặc cứng họng, trả lời .
Chu Nhất đầy ẩn ý:
“Chắc là vì bên cạnh quá nổi bật, học kịp để ý đến .”