Nương Tử Hoà Ly - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-09 10:40:56
Lượt xem: 117
Nói đến bán vợ bán con, cho tới bây giờ hắn cũng không thừa nhận.
Có lẽ trong lòng hắn ta còn nên cảm kích hắn, bởi vì khi đó hắn không hoàn toàn quên mình có một đứa con gái, đánh cược thắng sẽ mua bánh bao cho ta, đánh cuộc thua còn biết đi đòi chút cơm thừa rau diếp mang về nhà.
Người ở lúc nhỏ yếu không có lựa chọn, thường thường lâm vào mờ mịt.
Sau đó ta dần dần lớn lên, sau đó ta đến Bùi gia, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.
Thế gian khó khăn ngàn vạn, có thể sống đã là một điều may mắn lắm rồi.
Đã là điều may mắn, lại đi hỏi sống là vì cái gì, cũng rất là già mồm cãi lý.
Sống tự nhiên là vì sống thật tốt.
Như Đại Lang, muốn đọc sách, muốn triều vi Điền Xá Lang, mộ đăng thiên tử đường.
Như ta, muốn an thân mà sống, cuộc sống không lo lắng.
Nhưng thế gian này đủ loại, chỉ có sống mới có hy vọng, mới có thể đi ra đường.
Đại Lang không có cơ hội này, nhưng ta thì có.
……
Sau khi trở về Bùi gia, ta nằm sấp trên giường một tháng.
Trong lúc này Bùi Tiểu Đào một bên khóc nấc, một bên tay chân vụng về nghe ta chỉ huy bận rộn.
Sau đó ngay cả thái mẫu tè ra quần, nàng cũng có thể vui vẻ chạy đi giúp đỡ thay.
Thậm chí còn bởi vì việc này có cảm giác thành tựu, mỗi ngày không có việc gì liền trông mong nhìn thái mẫu.
Thái mẫu: "Nhị nha, con cứ nhìn ta đi bậy, đừng nhìn ta như vậy, ta sợ.”
“Thái mẫu, người khát rồi, uống chút nước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-hoa-ly/chuong-7.html.]
“Ta không khát.”
“Không, thái mẫu khát rồi.”
……
Đợi đến khi ta miễn cưỡng có thể xuống đất, trong nhà có thể ăn đều ăn sạch, vườn rau trụi lủi, vại gạo thấy đáy, lồng gà trống rỗng.
Ta vất vả lắm mới nuôi được hai con gà đẻ trứng, đều bị Bùi Tiểu Đào tự mình xách đi tìm Ngô quả phụ hàng xóm giúp đỡ làm thịt.
Ngô quả phụ lúc ấy còn âm dương quái khí trợn trắng mắt: "Điều kiện nhà cửa gì vậy, còn ăn gà nữa.”
Bùi Tiểu Đào vui vẻ: "Trong nhà còn có một con, hai ngày nữa còn tới tìm ngươi làm thịt, ngươi đừng thèm, m.ô.n.g gà tất cả đều để lại cho ngươi.”
Ngô quả phụ:...
Ngô Thúy Liễu là một quả phụ trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, độc mồm độc miệng một chút, nhưng kỳ thật tâm can không xấu, lúc ta nằm không dậy nổi, nàng còn tiếp tế qua chúng ta, hai lần đưa bánh nướng cùng cháo.
Nhưng cũng là nàng khuyến khích Tiểu Đào, nói tỷ tỷ Bùi Mai của nàng là thiếu phu nhân của Chu Lý Trường gia, chúng ta hiện giờ cũng sắp không có cơm ăn, Tiểu Đào có thể đi tìm nàng mượn chút ngân lượng.
Bùi Tiểu Đào cũng không biết nghĩ như thế nào, thật sự gạt ta, hỏi thăm đi hơn mười dặm đường đến Tây Pha thôn Chu gia.
Đêm đó là đêm ủ rũ, xám xịt trở về.
Tiểu cô nương ngồi xổm trên mặt đất, lau nước mắt hỏi: "Tẩu tử, Bùi Mai thật sự là trưởng tỷ của chúng ta sao, lúc mẹ ta sinh nàng có phải không cẩn thận đem nàng rơi xuống hố phân hay không, phân lừa trứng một mặt sạch sẽ, kỳ thật vẫn là phân lừa trứng.”
Sau này ta mới biết được, lúc Tiểu Đào đi, nàng ấy làm bộ như thiếu phu nhân nhà giàu, đầu tiên là giả vờ giả vờ chiêu đãi cô ấy ăn điểm tâm, sau đó trong lời nói có có không.
Lấy tuổi của Tiểu Đào, nghe không hiểu nàng vòng vo, chỉ biết là vùi đầu cùng nữ nhi bốn tuổi của nàng cao hứng ăn điểm tâm, về phần lời nói của Bùi Mai, là một câu cũng không nghe lọt.
Bùi Mai đánh đàn gảy tai trâu, dần dần không còn kiên nhẫn, tức giận vỗ bàn...
“Nhìn ngươi tướng mạo nghèo nàng khó khắn, ta nói ngươi nhưng đều nghe rõ ràng, ta là quyết kế không có khả năng lưu ngươi cùng thái mẫu, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
"Chút bạc cuối cùng của Bùi gia ta không lấy một văn, ai lấy ngươi đi tìm người đó, ngươi nói cho Tiết Ngọc kia, đừng làm bộ làm tịch cùng cha ả ta diễn một hồi, diễn xong liền muốn đem các ngươi quăng cho ta, làm mơ đi!"