Nương Tử Hoà Ly - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:59:00
Lượt xem: 85
“Tấm gương của chúng ta! Thật tuyệt vời!”
Ta râm mát nhìn nàng: "Hôm nay không đi tư thục?"
“Tú tài công không phải chuẩn bị đi thi sao, tiên sinh dạy học mới tới còn chưa tới.”
“Vậy đi hậu viện rửa bát đi.”
“...... Ô ô ô, được.”
A Hương bị bệnh đã mấy ngày, thật sự bận không chịu nổi, trong cửa hàng tuyển một tiểu nhị chạy vặt.
Tiểu nhị này rất có chắm chỉ và có năng lực, ta liền thoải mái không ít, buổi trưa rảnh rỗi đi thăm A Hương, trên đường trở về thuận tiện đi Kinh Vân Bố Trang mua hai lô vải.
Là gấm phù quang ta tâm tâm niệm niệm, hào quang d.a.o động, nhìn đẹp mắt.
Hoan Hoan mừng rỡ cầm về nhà, ở trong phòng may quần áo cả buổi chiều.
Lại qua nửa tháng, Triệu đại thúc đến cửa hàng tìm ta, hán tử nha dịch khôi ngô, nhìn thấy ta liền hai mắt đỏ bừng, quỳ xuống đất cầu xin ta cứu A Hương nhà bọn họ.
Ta lập tức nhíu mày, mời hắn ngồi xuống chậm rãi nói.
Triệu đại thúc nói A Hương gần đây rất không tốt, hôm nay lại mời một đại phu đến xem, đại phu lại nói là tâm trạng.
Đây chính là bệnh sẽ c.h.ế.t người.
Trong lòng ta căng thẳng, mấy ngày trước đi thăm A Hương, quả thật thấy nàng gầy gò lợi hại, sắc mặt cũng rất khó coi, môi không có huyết sắc.
Lúc ấy Triệu đại thúc không có ở đây, nàng nói cho ta biết đã mời đại phu, chẩn đoán là khí huyết hư, dưỡng một chút là tốt rồi.
Ta còn bỏ ra hơn mười lượng bạc đi y quán mua một cây nhân sâm thượng hạng cho nàng.
Triệu đại thúc nói, A Hương là tâm bệnh, Nhị Lang nếu không trở lại, nàng sợ là không khỏi.
Trực tiếp đem ta nghe ngây người.
A Hương thích Bùi Nhị thúc.
Đại khái là bắt đầu từ khi nào đây?
Triệu đại thúc và Bùi lão gia là quen biết lâu năm, cửa hàng đậu hoa Bùi gia trước kia, Triệu đại thúc thường xuyên dẫn A Hương nhỏ tuổi đến ăn đậu hoa.
Khi đó cô còn là một cô gái hoạt bát, chân không có bị tật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-hoa-ly/chuong-28.html.]
Bùi gia đại lang thích đọc sách, lên tư thục.
Nhị Lang thuở nhỏ ngoan cố, cũng không chịu thành thật ở trong cửa hàng hỗ trợ.
Ngược lại là Bùi lão gia, thường xuyên buông tay làm ăn, đi khắp thị trấn tìm hắn.
Bởi vì lúc hắn không ở trong cửa hàng hỗ trợ, hơn phân nửa cũng không thành thật ở nhà đợi, thường cùng du côn lưu manh gần đó trà trộn ở cửa tây ngoại ô thị trấn.
Bùi lão cha sợ hắn gây chuyện, mỗi lần bắt được hắn, bắt về cửa hàng, luôn tức giận răn dạy hắn.
Mà A Hương vừa ăn đậu hoa trong bát, vừa nhìn hắn bị mắng.
Thiếu niên mặt mày kiệt ngạo, có lúc trên mặt còn mang theo vết bầm tím, vẻ mặt không phục, đưa lưng về phía cha hắn trợn trắng mắt.
A Hương không nhịn được cười ra tiếng.
Sau đó Nhị Lang nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt đen như mực, lộ ra tuổi trẻ nghịch ngợm, hung ác nói - -
“Cười cái rắm!”
A Hương có chút sợ, ôm chặt Triệu đại thúc, lại thấy Bùi lão gia cầm muỗng dài gõ đầu hắn: "Xú tiểu tử, đừng khi dễ A Hương.”
Bùi lão gia làm kinh doanh nửa đời người, kỳ thật muốn đem tay nghề truyền cho Nhị Lang nhất.
Đáng tiếc Nhị Lang thật sự khó có thể quản giáo, hắn liền nghĩ ngày sau tìm một nhạc trượng lợi hại cho hắn.
Nhạc trượng này chính là Triệu đại thúc.
Triệu đại thúc mà ta gặp sau đó, là một nha dịch rất bình thường.
Nhưng hắn đã từng là một bộ khoái rất uy phong, tuần phố quản án, đối phó đám du côn lưu manh kia cũng không nương tay.
Mà trên đời có rất nhiều người cùng hung cực ác.
Cho đến khi hắn có lần về nhà, không nhìn thấy A Hương mười một tuổi, mới hoảng hốt.
Mấy tên ác ôn, bởi vì ghi hận Triệu Cát, trói khuê nữ của hắn.
Miếu hoang ở ngoại ô Tây Ngoại Môn, đánh cô bé gãy chân trái, chịu khổ gian ô.
May mà nàng gặp được Bùi Nhị Lang đi ngang qua mang nàng trở về nhà.
Nhị Lang đương nhiên là biết mấy người kia, bọn họ ở trong mắt lộ ra hung quang cảnh cáo hắn: "Bùi Ý, đừng xen vào việc của người khác, mau cút đi.”
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, liếc mắt một cái rồi đi.