Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:37:17
Lượt xem: 60
Có lẽ Minh Kính chưa từng nghe mấy câu tà ác như vậy bao giờ nên nhất thời vẫn mờ mịt, chỉ giương đôi mắt tròn xoe nhìn ta.
Hòa thượng mập kia nhanh chóng quay lại dẫn ta đi vào, Minh Kính đi bên cạnh nhấp nhổm muốn nói lại thôi. Ta vui vẻ mỉm cười, chắc hẳn cậu ta đang cảm thấy ta lợi hại lắm đấy nhỉ?
Trụ trì Pháp Tuệ vừa niệm kinh xong, đứng dưới gốc bồ đề sau viện đợi ta. Mùa đông giá rét, duy chỉ có cái cây này là vẫn xanh biếc như ngọc.
Nếu ông ta không mặc áo cà sa cạo đầu, ai mà nghĩ đây thật sự là hòa thượng? Dáng vẻ đối phương quá mức tuấn nhã, từng ra chiến trường nhưng trên người không có chút sát khí m.á.u tanh nào, phong thái thông minh nho nhã nhìn không ra là đã lớn tuổi.
Tất cả mọi người lui xuống, ông ta đứng dưới tàng cây gảy Phật châu nhìn từ xa không khác gì một bức tranh.
"Dân nữ có tội, mong trụ trì thứ lỗi. Hôm nay nói dối cũng là vì bất đắc dĩ." Ta khom mình hành lễ
Có lẽ đã thất vọng thành quen, sắc mặt ông ta không có chút thay đổi nào.
Ta lấy vật mang theo giao ra, ông ta chỉ liếc mắt một cái lập tức khép lại như cũ.
"Cô nương có tội gì? Tuổi còn nhỏ nhưng hữu dũng hữu mưu đã là hiếm thấy. Như Sơ có nói thêm gì nữa không?"
Giọng ông ta trong trẻo êm tai, không nhanh không chậm khiến người nghe rất yên lòng.
"Không có ạ." Như Sơ là tên tự của Ôn đại lang quân.
"Nếu đã tìm đến ta thì hẳn phải gặp chuyện khó xử. Sau này nếu hắn gặp phải chuyện gì, lúc nào cô cũng có thể đến đây tìm ta. Nữ thí chủ tên gì? Nghề nghiệp thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nua-doi-lenh-denh/chuong-6.html.]
"Bảo Ngân, Trần Bảo Ngân, ta là thuyền nương bán rượu trên sông Biện Hà."
"Đúng là một cô nương tốt, mau trở về đi!"
.
Mấy tháng trôi qua, Biện Hà đóng băng, việc làm ăn của ta càng trở nên không tốt.
Mùng ba tháng ba, Bảo Châu nghe tin trưởng công chúa lên thuyền du xuân thì nhất quyết muốn đi xem. Việc buôn bán tất nhiên phải tạm ngưng một ngày, ta liền dẫn Bảo Châu đi xem thử.
Trưởng công chúa là chị gái ruột của hoàng đế, cũng là người con được tiên đế cưng chiều nhất nên gả nàng đến vùng Biện Kinh giàu có, còn ban thêm một vùng thái ấp trù phú. Lời đồn đãi về trưởng công chúa rất nhiều, nghe nói phò mã nuôi vợ lẽ bên ngoài, nàng lập tức sai người thiến đi, sau đó nuôi rất nhiều nam sủng mỹ mạo trong phủ, ngày ngày tiêu d.a.o khoái hoạt.
Chỉ cần là người lọt vào mắt xanh của nàng thì không một ai chạy thoát, cho nên ở Biện Kinh rất ít nghe nói đến chuyện nhà ai có con trai tuấn tú. Đến tuổi đọc sách, tất cả bọn họ đều được người nhà đưa đi thư viện ở rất xa để học tập, không có chuyện gì cấp bách sẽ không quay về, trừ phi có người nuôi ảo tưởng trèo cao mới nghĩ cách tự mình dâng tới cửa.
Đồn đãi về công chúa rất nhiều nhưng không ai biết thực hư, đến cả đương kim thánh thượng còn phải nhường nhịn nàng ba phần, có thể thấy là quyền thế ngút trời.
Chúng ta rời nhà từ sớm, tất nhiên là giành được vị trí xem tốt nhất trên cầu.
Đoàn tùy tùng đi theo công chúa rất phô trương, riêng thuyền hoa đã có đến ba chiếc, mỗi chiếc cao ba tầng. Trưởng công chúa yêu thích lụa trắng, chỉ cần nhìn chiếc thuyền nào che bằng lụa trắng thì nhất định nàng ở trên thuyền đó.
Chiếc thuyền chính giữa là nổi bật nhất, Bảo Châu nhìn nó chằm chằm, trầm trồ ríu rít không yên. Ngoại trừ cung nữ nội thị hầu hạ, trên thuyền còn có rất nhiều mỹ nam tử trẻ trung mỗi người một vẻ. Xem ra chuyện trưởng công chúa nuôi nam sủng cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, chỉ là không thấy chính chủ đâu cả.
Mắt thấy thuyền hoa tiến càng lúc càng gần, đột nhiên một cơn gió thổi qua nhấc tung rèm lụa trắng.
"Huynh trưởng, là huynh trưởng của ta kìa." Bảo Châu chỉ về hướng thuyền hoa. Ta hốt hoảng vội che miệng nàng lại, lúc ngẩng lên thì màn sa đã mau chóng hạ xuống như cũ.