Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:47:20
Lượt xem: 33
Nhìn tình huống sợ là hắn đã mất ý thức rồi, xuân dược là thuốc độc, nếu để lâu không giải có lẽ hắn sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, hoặc có thể trong lòng ta có ý đồ nên cũng không muốn lập tức chạy đi tìm thuốc giải.
Ta cởi áo khoác ngồi bên bờ hồ nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt hốt hoảng của hắn. Kẻ hạ thuốc cũng quá độc ác, biết rõ hắn ghét nhất chuyện gì liền dùng ngay thứ đó hủy hoại hắn. Nếu hôm nay hắn có hành động thất thố bên ngoài, với tính cách này sợ là chỉ có c.h.ế.t mới giải được uất hận.
"Là ta, ta là Bảo Ngân." Ta nâng mặt hắn lên, cúi đầu hôn xuống môi. Hơi nóng tỏa ra từ người hắn làm lòng ta đau nhói, ta thương hắn nhiều như thế, vậy mà luôn có người ngoài muốn ra tay hủy hoại.
Hắn mở to mắt nhìn, ta vẫn dán lên môi hắn chăm chú hôn.
"Bảo Ngân…" Hắn thở gấp gọi tên ta.
Ta hôn lên khóe mắt, chóp mũi, lên nốt ruồi bên môi, hôn xuống yết hầu, xuống những vết thương trên ngực. Hắn nói mình dơ bẩn, nhưng thật ra hắn không hề bẩn một chút nào.
Dường như ta vừa c.h.ế.t đi sống lại một lần, cảm thụ vẻ thỏa mãn của hắn, nghe hắn gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nua-doi-lenh-denh/chuong-37.html.]
Hoặc có lẽ ta đã thật sự mệt đến c.h.ế.t rồi, không muốn mở mắt ra thêm lần nào nữa, tóm lại ta ngủ một giấc cực kỳ lâu.
Ta vẫn biết được hắn đưa ta đi tắm, mặc quần áo rồi ôm trở về ghế dài ấm áp, sau đó mới thật sự mất hết ý thức.
Lúc mẹ bước vào, đầu tóc ta vấn rối tung ngủ mê mệt trên giường hắn, bà lên tiếng gọi dậy ta vẫn mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Hắn đang quỳ dưới đất, nhìn qua rất phong thần tuấn lãng, trên mặt mang theo ánh sáng nhu hòa.
Ta giật mình hoảng sợ vội vàng quỳ xuống theo, nơi nào đó vẫn còn đau nhói cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Ta ngủ với con trai người ta rồi, còn mặt mũi đâu mà nhìn bà nữa?
"Mẹ, chuyện đêm qua là lỗi tại con, thấy hắn uống say nên con mới lợi dụng làm bậy, mẹ cứ đánh con đi! Tất cả là tại con bị ma quỷ xúi giục, lòng dạ đen tối."
Trong phòng chỉ có ba người chúng ta, hết nửa ngày vẫn không thấy mẹ nói câu nào. Ta cúi đầu lén nhìn sang Ôn Túc, hắn quỳ rất đúng lý hợp tình, nhưng ta chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy bao giờ.