Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-12 20:04:28
Lượt xem: 95
"Con hỏi nàng là ai sao? Nàng chính là người đã cứu mạng cả nhà chúng ta. Một năm sau biến cố nàng dẫn Quỳnh Nương vào ngục thăm chúng ta, khi đó nàng cũng chỉ là nha đầu mười mấy tuổi, sợ có người muốn bắt Quỳnh Nương nên phải sửa tên cho nó thành Bảo Châu. Bản thân gầy gò như cây trúc nhưng lại nuôi Bảo Châu vừa trắng vừa mập, còn may cho mỗi người chúng ta một chiếc áo mới, mang theo nào rượu nào thức ăn, nhét tiền cho cai ngục nhờ hắn mời lang trung xem bệnh cho mẹ con, nếu không nhờ vậy, có lẽ năm đó mẹ con đã c.h.ế.t trong ngục rồi."
"Mấy năm nay mặc kệ chuyện gì, cái ăn cái mặc của chúng ta chưa từng bị bớt một phân một hào, thậm chí đến chiếc bao đầu gối nàng cũng nhớ rõ. Huynh trưởng con cứu tính mạng cả nhà, nhưng nàng mới là người lo cơm áo chu toàn cho Ôn gia. Suốt mấy năm ròng con cũng không trở về liếc mắt xem chúng ta sống hay chết, nếu chưa từng đến thì hiện giờ càng không nên đến. Tô gia sai con đến đây, vậy ta thay mặt đại lang đồng ý con một yêu cầu, không cần biết là cha chồng con muốn thăng chức hay phu quân con muốn làm quan, đại lang sẽ tiến cử một người. Chờ tin tức truyền về rồi, sau này con sẽ không còn quan hệ gì với Ôn gia nữa."
"Nếu sau này Trần Bảo Ngân không thể làm con dâu trưởng nhà ta thì sẽ là đại cô nãi nãi duy nhất của Ôn gia, bất luận chuyện gì, khi nào cũng sẽ do nàng làm chủ. Chờ ngày mai trời sáng còn lập tức quay về đi! Từ hôm nay duyên phận giữa con và Ôn gia đã hết rồi, Ôn gia không nợ nần gì con, sau này cuộc sống tốt hay xấu đều do con tự quyết định."
Ngoài tiếng hít thở, trong phòng tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Ngọc Nương gục lên giường khóc đến tê tâm liệt phế.
"Mẹ, mẹ có nghe thấy cha nói gì không? Cha không cần con gái ruột nữa, mẹ, mẹ nghe con nói đi!"
"Ý của cha con cũng là ý của ta, con mau đi đi! Ta mệt rồi, muốn đi ngủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nua-doi-lenh-denh/chuong-22.html.]
A thẩm thoạt nhìn đúng là rất mệt mỏi, sức lực Ngọc Nương làm sao lớn bằng ta? Ta bước xuống giường vừa lôi vừa kéo nàng đuổi về phòng ở, nàng vẫn tiếp tục khóc lóc kinh thiên động địa, đứa con ngủ trên giường bật khóc cũng không thèm để ý.
Hôm nay ta đã nhẫn nhịn quá nhiều, thật sự không nhịn nổi nữa bèn giơ tay cho nàng một cái tát, cuối cùng mới yên tĩnh trở lại.
"Nói cho mà biết, nếu cô muốn bám víu vào Ôn gia, những gì a thúc hứa hẹn ta cũng có thể gạt đi, cô tin hay không?"
Nàng như bị ai đánh m.ô.n.g một cái, thấy ta dán vào tai thì thầm câu này, đột nhiên nàng tỉnh táo trở lại, hai mắt đỏ ngầu vung tay muốn đánh trả, ta lập tức giữ tay nàng.
"Tính tình ta vốn không tốt, lại còn thích đối chọi với người ngoài, ngay ngày mai ta tìm người làm thịt phu quân cô thì thế nào? Đến lúc đó cô sẽ thủ tiết ở Tô gia hay trở về nhà mẹ đẻ? Nhưng cô đã không còn nhà mẹ đẻ nữa rồi, ngẫm lại bà mẹ chồng của cô đi, lúc đó bà ta biết chính cô hại c.h.ế.t con trai mình thì có xé xác cô ra không? Nếu ta là cô sẽ biết thu tay đúng lúc. Huynh trưởng cô đi đến hôm nay, người Ôn gia vẫn còn sống sót, cô biết hắn đã phải trải qua những gì không? Cô đã không thương xót đau lòng hắn, bây giờ lấy tư cách gì mà lôi huyết thống ra đòi hưởng thành quả?" Ta vươn tay đẩy nàng ngã xuống đất.
Sáng sớm hôm sau Ngọc Nương rời đi, ta dậy trễ nên không thấy mặt mũi nàng đâu nữa.
Nghỉ ngơi hơn mười ngày, hai vị lão nhân chậm rãi khỏe lên, cũng không còn ai tới nhà chúng ta nữa. Ôn Túc phái người về đón bọn họ, đứa con gần mười năm không gặp sao có thể không nhớ thương? Cũng không ai cần thu dọn gì hết, chỉ cần ngồi lên xe là lập tức xuất phát.