Nữ Phụ Tỉnh Rồi, Không Diễn Nữa - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:19:09
Lượt xem: 87
Chương 1: Tỉnh Lại Trên Sân Thượng
Gió rít gào bên tai, kéo theo một tràng âm thanh chói tai, như muốn xé toạc màng nhĩ. Tô Vãn nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của không khí xuyên qua lớp váy mỏng manh, bám riết lấy làn da. Mùi xi măng khô khốc xộc thẳng vào mũi, trộn lẫn với mùi nước hoa thoang thoảng trên người, tạo thành một thứ hỗn tạp khó chịu.
Cô đang đứng trên sân thượng, rìa của tòa cao ốc chọc trời, nơi mà chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ kết thúc cuộc đời mình theo đúng "kịch bản".
"Kịch bản"...
Hai chữ này đột nhiên như một tia sét xé toạc màn đêm u ám trong đầu Tô Vãn. Ký ức vỡ vụn, rời rạc bỗng chốc hợp lại thành một dòng chảy cuồn cuộn, ồ ạt tràn về. Cô không phải là Tô Vãn, thiên kim tiểu thư ngốc nghếch, si tình đến mù quáng Lục Hàn Thâm. Cô là... một linh hồn lạc lối, bị giam cầm trong thế giới tiểu thuyết cẩu huyết này, ép buộc phải đóng vai nữ phụ bi thảm, làm nền cho nữ chính thánh thiện.
"Lục Hàn Thâm... Mặc Yên..." Tên của hai người đó bật ra khỏi miệng cô, mang theo sự chua xót và căm hờn tột độ. Bao nhiêu năm qua, cô đã sống trong cái vòng luẩn quẩn này, yêu đến điên cuồng, bị lợi dụng, bị hãm hại, cuối cùng chỉ nhận lại sự khinh bỉ và lạnh lùng.
Cô nhớ lại ánh mắt chán ghét của Lục Hàn Thâm, những lời nói cay nghiệt của Mặc Yên, sự thờ ơ của gia đình, sự cười nhạo của giới truyền thông. Tất cả, tất cả đều là những mũi d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào trái tim cô, đẩy cô đến bờ vực tuyệt vọng.
Nhưng giờ thì khác rồi. Cô không còn là Tô Vãn ngốc nghếch nữa. Cô đã nhớ ra tất cả. Cô không cần phải diễn tiếp cái vở kịch rẻ tiền này.
Tô Vãn mở mắt. Ánh mắt cô không còn vẻ u sầu, tuyệt vọng mà thay vào đó là sự lạnh lùng, sắc bén đến đáng sợ. Cô hít một hơi thật sâu, hương vị của tự do tràn ngập lồng ngực.
"Kịch bản đã hoàn thành rồi sao? Tiếc thật, tôi vẫn còn sống." Cô lẩm bẩm, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười châm biếm.
Cô xoay người, không chút do dự bước khỏi rìa sân thượng. Gió vẫn rít gào, nhưng giờ đây, nó không còn mang theo sự hủy diệt mà là sự giải thoát.
Phía dưới sân thượng, một đám đông đang túm tụm lại, những chiếc máy quay chĩa thẳng lên trời. Họ là những phóng viên, những người săn tin, những kẻ luôn sẵn sàng bâu vào một con mồi đang hấp hối. Họ đang livestream cảnh Tô Vãn tự tử, biến nỗi đau của cô thành trò tiêu khiển cho hàng triệu khán giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tinh-roi-khong-dien-nua/1.html.]
Khi Tô Vãn xuất hiện ở cửa sân thượng, cả đám đông im bặt. Tất cả đều kinh ngạc nhìn cô, không ai tin vào mắt mình.
"Tự... tự tử à?" Một phóng viên lắp bắp, máy quay run rẩy trên tay. "Cô... cô không nhảy sao?"
Tô Vãn dừng lại trước mặt họ, nhìn thẳng vào ống kính, nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười này không phải là nụ cười giả tạo, yếu đuối mà cô thường dùng để che giấu sự bất an. Đây là nụ cười tự tin, mạnh mẽ, đầy thách thức.
"Nhảy? Tại sao tôi phải nhảy?" Cô hỏi, giọng điệu thản nhiên như đang nói về thời tiết. "Tôi còn có lịch họp báo comeback, không thể đến muộn được."
Nói xong, Tô Vãn không thèm nhìn ai, bước thẳng về phía thang máy. Đám phóng viên ngơ ngác nhìn theo, không ai kịp phản ứng.
"Comeback?" Một người lẩm bẩm. "Cô ta đang nói cái gì vậy?"
Ngay sau đó, một tràng xôn xao bùng nổ. Những tiếng bàn tán, những câu hỏi, những lời đồn đoán vang lên không ngớt. Tất cả đều bị sốc trước sự thay đổi đột ngột của Tô Vãn.
Chỉ vài phút sau, dòng tin "Tô Vãn cắt đứt tình si, phóng khoáng như gió!" đã leo lên top hot search trên mạng xã hội. Ai nấy đều tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
Trong thang máy, Tô Vãn nhìn mình trong gương. Khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp, nhưng ánh mắt đã khác. Nó không còn vẻ yếu đuối, mong manh mà thay vào đó là sự kiên định, quyết tâm.
"Tô Vãn à, cuộc chơi bây giờ mới bắt đầu." Cô tự nhủ, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Tôi sẽ khiến tất cả các người phải trả giá."
Khi thang máy dừng lại ở tầng trệt, Tô Vãn bước ra ngoài, sải bước về phía chiếc xe đang đợi sẵn. Cô biết rằng phía trước là một con đường đầy chông gai, nhưng cô không hề sợ hãi. Bởi vì, lần này, cô sẽ tự mình viết nên câu chuyện của mình. Cô sẽ không còn là nữ phụ bi thảm nữa. Cô sẽ là người làm chủ cuộc chơi.