Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 694
Cập nhật lúc: 2024-09-19 19:18:43
Lượt xem: 4
Hồng Hồng tựa hồ cũng đã nhìn ra, đoạt lấy tú cầu, trực tiếp ném trở về cho bọn hắn: “Đi bà ngoại ngươi.”
Nói xong roi quất thúc ngựa rời đi, ngựa ăn đau, lập tức phi nước đại nhanh chóng rời đi.
Một đám gia đinh đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng tránh ra, xe ngựa nháy mắt xông ra ngoài.
Vừa chạy Hồng Hồng vừa hỏi nàng: “Không có việc gì ngươi tiếp tú cầu làm gì nha?”
“Ta không tiếp, nó ném vào ta quá chính xác, ta còn chưa kịp phản ứng lại.” Diệp Khanh Oản oan ức nói.
“Đó là nàng coi trọng ngươi?” Hồng Hồng nhíu mày.
“Ai biết được.” Diệp Khanh Oản lẩm bẩm.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại, mười mấy người đang cưỡi ngựa, chạy về phía hắn.
Vừa đuổi theo, vừa hét lên: “Cô gia, ngài đừng chạy nha, ngài phải trở về cùng tiểu thư thành hôn.”
Mẹ kiếp!
Diệp Khanh Oản to đầu, vội vàng túm ống tay áo Hồng Hồng: “Chạy mau chạy mau......”
Không chạy mới có quỷ đâu.
“Ngồi yên.” Hồng Hồng dứt lời, dùng sức múa may dây cương, xe ngựa bị hắn đuổi đến uy vũ sinh phong, chỉ kém bay lên.
Diệp Khanh Oản bị hoảng run rẩy đến mức ôm chặt lấy eo hắn.
Nhưng xe ngựa làm sao có thể chạy nhanh hơn ngựa, không tới một khắc đã bị đuổi theo, bao vây xung quanh.
“Cô gia, ngươi đừng chạy nha, ngươi chạy, tiểu thư nhà chúng ta sẽ bị cả trấn nhạo báng.”
A đúng đúng đúng, tiểu thư nhà ngươi đem tú cầu vứt cho một nữ tử, sẽ không bị nhạo báng, nhưng nữ tử này chạy, liền sẽ bị nhạo báng.
Cái logic gì đây?
Những người này có độc.
Hồng Hồng lười nói nhảm với bọn họ, trở tay ôm Diệp Khanh Oản, nhẹ nhàng nhảy lấy đà, nháy mắt bay lên.
Trong nháy mắt, liền rơi xuống trên ngọn cây cách đó không xa, chống nạnh nhìn bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-694.html.]
Tới, các ngươi nếu có thể đuổi theo, thì tính các ngươi thắng.
Hiển nhiên bọn họ đuổi không kịp, chỉ có thể vây quanh ở dưới tàng cây, không ngừng kêu to: “Cô gia, ngươi mau xuống dưới đi, quá cao, nguy hiểm.”
Diệp Khanh Oản vòng tay qua cổ Hồng Hồng, hướng bọn họ le lưỡi: “Ta không xuống, lêu lêu lêu, có bản lĩnh các ngươi đi lên nha.”
“Ngươi xuống dưới nha.” Một đám người kêu la.
“Ngươi đi lên nha.” Diệp Khanh Oản cũng kêu.
Hô hoán nửa giờ, dưới tàng cây bỗng nhiên xuất hiện một thiếu nữ, chính là tiểu thư của bọn họ, sốt ruột nhìn Diệp Khanh Oản trên cây: “Tướng công, ngươi xuống dưới đi, nguy hiểm.”
“Ai là tướng công của ngươi, ngươi đừng gọi bậy nha.” Diệp Khanh Oản bị nàng kêu mặt đỏ tai hồng, chớt tiệt, cư nhiên bị một tiểu tỷ tỷ tán tỉnh.
“Ngươi đã tiếp tú cầu của ta, chính là tướng công của ta.”
“Ta không có có tiếp, là ngươi ném cho ta.” Diệp Khanh Oản thở phì phì.
“Đừng nói nhảm với bọn họ nữa, chúng ta đi.” Hồng Hồng nói liền xoay người, hơi hơi cúi người, muốn cõng nàng đi.
Xe ngựa cũng bỏ lại.
Diệp Khanh Oản không hề nghĩ ngợi liền bò lên trên, ôm cổ hắn, hai người chuẩn bị bay đi.
Tiểu cô nương kia bỗng nhiên lại hô một câu: “Tỷ tỷ ngươi đừng đi, ngươi không muốn làm tướng công của ta cũng được, nhưng có thể nghe ta nói mấy câu hay không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Diệp Khanh Oản hỏi nàng.
Tiểu cô nương nhìn nhìn người chung quanh, có chút do dự nói: “Ngươi xuống dưới, ta nói cho ngươi.”
Diệp Khanh Oản không mấy tin tưởng nàng: “Ngươi không phải là muốn lừa ta đi xuống, trói ta đi?”
Nàng cười cười: “Ta còn chưa đến mức ti tiện như vậy.”
Cũng khó mà nói nha, ngươi ngay cả tú cầu đều có thể ném cho ta, còn có chuyện gì không làm được.
Mẹ của Trương Vô Kỵ nói đúng, nữ hài tử càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa gạt người khác.