Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 658
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:55:03
Lượt xem: 8
Sau khi Nam Cung Phù Tang rời đi, liền trở về Binh Bộ, lần trước hắn làm rất tốt ở Khâm Châu, hoàng đế để hắn đi Binh Bộ hỗ trợ.
Lần trước nhìn thấy Mộc Vương gia lãnh binh, hắn đối với lãnh binh đánh giặc sinh ra hứng thú, vừa lúc ở Binh Bộ học tập.
Binh Bộ đang thương nghị về vấn đề Nam Cương bị các tiểu quốc ở biên giới quấy rầy, đốt giớt cướp bóc, bá tánh không được an bình.
Nam Cương không có đại tướng, thống soái vô lực, binh lính tản mạn, điều này càng làm tăng thêm khí thế cho các tiểu quốc lấn tới.”
“Kia cũng là không có cách nào, Nam Cương nằm ở vùng duyên hải, cơ hồ đều là ở trên biển tác chiến, triều đại ta tướng lấy lục thượng tác chiến là chủ yếu, tới Nam Cương, cũng không có đất dụng võ nha.”
Binh Bộ thượng thư cùng mấy Binh Bộ thị lang kêu sầu, quân sự Nam Cương năng lực cũng không kém. Năng lực quân sự của Nam Tân Cương không tệ. Bọn họ lần lượt phái các tướng lĩnh đến, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được cục diện.
Gần hai năm, các tiểu quốc biên thuỳ càng thêm không kiêng nể gì, thậm chí đổ bộ, thậm chí còn đổ bộ, chiếm được một số thành trì gần bờ biển Nam Cương, có xu hướng tiến mạnh về phía bắc, tiến thêm một bước quấy rầy Giang Nam.
Nam Cung Phù Tang khiêm tốn nghe, cũng vì bá tánh Nam Cương mà lo lắng, trường kỳ sinh hoạt ở bên trong chiến loạn, ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống rất cực khổ nha.
Rời khỏi Binh Bộ, hắn đi tìm Liễu Thịnh, đem sự tình Nam Cương nói với hắn.
“Lãnh binh đánh giặc, ta cũng không thành thạo, ngươi sao không đi thỉnh giáo tướng quốc một chút?” Liễu Thịnh nhắc nhở hắn.
Nam Cung Phù Tang lúc này mới nhớ tới, tướng quốc chính là thiếu niên tướng quân mười mấy tuổi liền chinh chiến sa trường, hắn như thế nào lại quên chứ.
“Vậy ngươi đi cùng ta.”
“Ta......” Liễu Thịnh vừa định nói hắn còn có công vụ cần xử lý, đã bị Nam Cung Phù Tang kéo đi không kịp phân trần.
Hai người đi vào tướng phủ, Lâm Hiểu tới dẫn đường.
Tướng quốc vẫn ở trong rừng trúc nhỏ, bọn họ đi theo Lâm Hiểu xuyên qua tướng phủ, lại nhìn thấy Diệp Khanh Oản ngồi ở trên cây hòe già, nâng má, u oán nhìn chằm chằm bên ngoài tường bao.
“Tiểu tham tiền làm ổ trên cây sao? Mỗi lần tới nàng đều ở trên cây.” Nam Cung Phù Tang chỉ vào nàng nói.
Lâm Hiểu có chút xấu hổ cười cười: “Tiểu thư nhà ta có hơi hoạt bát hiếu động chút, để Đại điện hạ cùng Liễu đại nhân chê cười.”
Hơi chút?
Thật đúng là thực “Hơi chút”.
Nếu nàng đem tâm tư leo cây chia một nửa cho việc học tập, cũng không đến mức 581 chữ, chép sai 486 chữ.
Liễu Thịnh cười cười, không nói chuyện, đang chuẩn bị đi theo Lâm Hiểu đi vào, bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Khanh Oản đứng lên, hơn nữa làm động tác lấy đà chuẩn bị nhảy, hơn nữa còn là hướng về ngoại viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-658.html.]
“Diệp......” Liễu Thịnh vừa định gọi nàng lại, nhưng nàng đã bùm một tiếng nhảy ra ngoài.
Ngay sau đó ngoại viện truyền tới “Phanh” một tiếng trầm vang, còn có tiếng nàng “Ai nha” kêu lên.
“Tiểu thư......” Lâm Hiểu sợ tới mức hồn cũng bay mất, nhanh chóng lao về phía cửa.
Liễu Thịnh cùng Nam Cung Phù Tang giật nảy mình, tiểu tổ tông này, nói nhảy liền nhảy nha.
Liễu Thịnh nhẹ nhàng lướt qua tường vây, nhảy ra ngoài, nhìn thấy nàng nằm ở trên người Nam Cung Mộ Vân, Nam Cung Mộ Vân sắc mặt tái xanh, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên đi kéo ai.
Không đợi hắn kéo, Diệp Khanh Oản đã tự mình đứng dậy, ngồi dưới đất, còn quan tâm hỏi Nam Cung Mộ Vân: “Cửu vương gia, ngươi không sao chứ?”
Nam Cung Mộ Vân nghĩ nghĩ, nhưng vừa động, lại đau đớn khiến hắn toát mồ hôi lạnh: “Chân ta không động đậy được.”
Liễu Thịnh ngồi xổm xuống, kiểm traồi một chút: “Khả năng bị thương đến gân cốt.”
Lúc này, Nam Cung Phù Tang cũng đi ra, nhìn thấy cửu đệ nằm trên mặt đất, hơi sửng sốt một chút: “Cửu đệ, ngươi như thế nào lại ở đây?”
Nam Cung Mộ Vân đau đến đều không muốn nói chuyện, Liễu Thịnh bảo Lâm Hiểu tìm cáng tới, đem hắn nâng về.
Diệp Khanh Oản bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên, một đường đuổi theo: “Mộ Vân ca ca, ngươi có phải rất đau hay không? Đều là ta không tốt, ta về sau không bao giờ leo cây nữa.”
“Ô ô ô......”
Nàng vừa khóc lên, Nam Cung Mộ Vân có hỏa đều phát không ra, đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng, còn phải an ủi nàng: “Ta không có việc gì, ngươi đừng khóc.”
“Vậy ngươi sẽ giận ta phải không?”
“Không giận.”
“Mộ Vân ca ca, ngươi thật là người tốt, ngươi yên tâm, nếu về sau ngươi què, ta sẽ làm tức phụ của ngươi, cả đời chiếu cố ngươi.”
Nam Cung Mộ Vân:......
Nam Cung Phù Tang:......
Liễu Thịnh:......