Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 644
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:45:50
Lượt xem: 9
Khi lớn lên, hắn bắt đầu tham dự triều chính, dứt khoát cầu phụ hoàng, cho hắn rời khỏi cung phân phủ đệ.
Thông thường, các hoàng tử sau khi trưởng thành sẽ xuất cung.
Nhưng hắn không có mẹ ruột, lại không thích nữ nhân trong cung tranh sủng, nên xuất cung sớm, muốn bản thân được thanh tịnh.
Sau khi xuất cung, hắn cùng Liễu Thịnh càng thân thiết, không có việc gì liền chạy đến Liễu phủ.
Hắn đã làm rất tốt mọi việc, phụ hoàng phàm là ban thưởng hắn cái gì, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là đưa nó cho Liễu Thịnh.
“Mấy thứ này điện hạ vẫn nên giữ lại cho riêng mình.” Liễu Thịnh nhìn hắn đưa tới tranh chữ quý báu, cũng không có nhận.
Nam Cung Phù Tang lại ném nó lên bàn trong thư phòng: “Ta cần những thứ này để làm gì? Ngươi ngày sau có được bảo đao bảo kiếm, lưu cho ta một phần là được.”
Liễu Thịnh cười cười, không nói chuyện, rót cho hắn ly trà: “Nghe nói Hoàng Thượng gần đây giao một việc quan trọng cho điện hạ?”
Nam Cung Phù Tang nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, sau đó chép miệng, nói: “Đúng vậy, ta tới chính là cùng ngươi nói chuyện này.”
“thê nữ của tri châu Khâm Châu mang theo huyết thư tới kinh thành, trạng cáo tuần phủ Khâm Châu cùng phú thương địa phương cấu kết, xâm chiếm ruộng đất của bá tánh, thảo gian nhân mạng, dẫn tới dân chúng Khâm Châu lầm than, tri châu Khâm Châu không chịu cùng bọn họ thông đồng làm bậy, muốn vào kinh cáo trạng, kết quả nửa đường bị người chặn giớt.”
“May mà tri châu Khâm Châu sớm biết bọn họ sẽ không bỏ cuộc, vì thế cùng thê nữ chia làm hai đường, để thê nữ lẫn vào bên trong đám dân chạy nạn, lúc này mới bảo toàn tánh mạng.”
“Kia điện hạ chuẩn bị tra như thế nào?” Liễu Thịnh hỏi hắn.
Hắn cũng không nghĩ nhiều: “Ta tính toán tự mình đi nhìn xem, mắt thấy mới thật, tai nghe không đáng tin.”
“Điện hạ, cái gọi là cường long không áp địa xà, Khâm Châu đã là cái hổ lang oa, điện hạ đi, có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Liễu Thịnh nhắc nhở hắn.
Nếu Tuần phủ Khâm Châu dám càn rỡ như thế, nhất định là có chỗ dựa. Ngoài việc hoàn toàn nắm quyền kiểm soát toàn bộ Khâm Châu, hắn còn phải có hậu thuẫn ở kinh thành, nếu không hắn đã không thể lừa gạt lâu như vậy.
Lần này nếu không có tri châu mới nhậm chức là người trung nghĩa chính trực, việc này có lẽ vẫn chưa được biết đến.
Nam Cung Phù Tang tự nhiên là biết chuyện này, lúc ấy phụ hoàng nói, cả triều văn võ, không ai chịu tiếp nhận, hắn liền biết, trong đó nước rất sâu.
Nhưng hắn mới vào triều, lại không có sự ủng hộ từ nhà ngoại, muốn đứng vững gót chân ở trong triều, nhu cầu cấp bách một cơ hội kiến công lập nghiệp, nổi danh.
Mà án ở Khâm Châu, chính là cơ hội này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-644.html.]
Cho nên, hắn cần phải nắm chắc.
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trước đi thăm dò, sẽ không cùng bọn hắn xung đột.”
Liễu Thịnh biết khuyên không được: “Khâm Châu gần Vân Nam, trước khi điện hạ đi, nên đến gặp tướng quốc một chút.”
“Tướng quốc?” Nam Cung Phù Tang không rõ nguyên do.
“Mộc phủ ở Vân Nam, Mộc Vương gia là bạn cũ của tướng quốc.” Mộc phủ ở Vân Nam, chính là Vương gia khác họ duy nhất, cũng là Vương gia duy nhất có quân đội của chính mình, nhiều thế hệ trấn thủ Vân Nam, cả nhà trung liệt: “Nếu Điện hạ có thể được Mộc Vương gia che chở, Khâm Châu chuyến này, liền có thể an toàn vô lo.”
Nam Cung Phù Tang sửng sốt một chút, tức khắc phản ứng lại, Liễu Thịnh là muốn hắn tìm kiếm Mộc Vương gia che chở.
Nhưng Mộc Vương gia từ trước đến nay chỉ lo trấn thủ Vân Nam, không can thiệp triều chính, cùng hắn càng không có nửa phần giao tình, cho nên muốn Mộc Vương gia tương trợ, cần phải có một người có giao tình với Mộc Vương gia ra mặt.
“Hảo, ta ngày mai liền đi.” Nam Cung Phù Tang cũng không xấu hổ.
“Ta đi cùng ngươi.” Liễu Thịnh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định cùng đi, Nam Cung Phù Tang ít có kinh nghiệm cùng người khác giao tiếp, đừng vừa lên tới liền đắc tội với người khác.
“Hảo.” Nam Cung Phù Tang cao hứng cười.
Liễu Thịnh là bằng hữu duy nhất của hắn, đối với trợ giúp của bằng hữu, hắn sẽ không cự tuyệt.
Vì thế hôm sau sau khi hạ triều, hai người liền chuẩn lễ vật, đi tới tướng phủ.
Lúc đứng ở cửa chờ thông truyền, một bóng đen từ bên trong chạy như bay ra, suýt chút nữa đụng vào hai người.
Sau đó nàng tự mình bị đ.â.m lui về phía sau hai bước, té lăn trên đất.
Sau đó ngồi dưới đất, ôm đầu, vẻ mặt u oán nói thầm: “Quả nhiên chỉ có thể giữa trưa ra cửa, bởi vì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”