Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 627
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:34:38
Lượt xem: 10
Nhớ tới quẻ tượng mấy chục năm trước của lão quốc sư, hoàng đế toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hôm nay trẫm thật sự sẽ thua sao?
Lão quốc sư đã tính xong quẻ tượng.
《 tượng 》 viết: Phong hành thiên thượng tiểu húc. Quân tử dĩ ý văn đức.
Sơ cửu, phục tự đáo, hà cơ cữu? Cát.
Cửu nhị, khản phục, cát.
Cửu tam, dư thuyết phúc, phu thê phản mục.
Lục tứ, hữu phu, huyết khu thích xuất, vô cữu.
Cửu ngũ, hữu phu luyên như, phú dĩ cơ lân.
Thượng cửu, kí vũ kí sử, thượng đức tái. Phụ trinh lệ, nguyệt cơ vọng. Quân tử chinh hung.
Hoàng đế nhìn quẻ tượng, vẻ mặt mờ mịt, nhanh chóng dò hỏi: “Lão quốc sư, quẻ này có ý gì?”
Lão quốc sư vuốt chòm râu bạc phơ, cười nói: “Hồi bệ hạ, quẻ này chủ cát, nói về người đi sai đường, sau đó lại quay về chính đạo. Người đi chính đạo, thì làm sao có tai họa chứ? Tự nhiên là cát lợi.”
Hoàng đế nghe được quẻ này mang ý nghĩa may mắn, nhất thời mặt mày hớn hở, nhưng lại nghe, người bắt đầu đi lầm đường? Sau lại trở lại chính đạo?
Chẳng phải là nói hắn lúc trước đã sai rồi, hiện tại cần phải sửa chữa lỗi lầm, mới có thể tránh tai hoạ?
Hắn có chút khó có thể tiếp thu, tuy rằng hắn biết chính mình xác thật sai rồi, nhưng...... Từ xưa nào có hoàng đế nhận sai?
Hơn nữa còn là thời điểm hắn nắm quyền, thừa nhận chính mình giớt cha sát huynh, mưu triều soán vị?
Lão quốc sư nhìn thấy vẻ mặt của hắn, liền cười nói: “Bệ hạ còn nhớ rõ quẻ tượng lúc trước lão phu xem cho bệ hạ không?”
Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, gật đầu nói: “Gà nhà đá nhau, không được chớt già.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-627.html.]
Khuôn mặt Lão quốc sư vẫn hiền lành như cũ: “Vốn dĩ mệnh của bệ hạ, đã được ấn định từ mấy chục năm trước, nhưng không biết vì sao trước đó vài ngày, thiên tượng đột nhiên thay đổi, quẻ tượng liền cũng xuất hiện biến hóa, dần dần trở nên yên bình hơn, hiện giờ diễn biến thành cát quẻ, nghĩ đến là có người thay bệ hạ nghịch thiên sửa mệnh.”
Lão quốc sư vừa dứt lời, hoàng đế khẽ nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đem ánh mắt dừng ở trên người Tương Vương.
Tương Vương vẫn như cũ quỳ gối trong điện, ánh mắt thành kính nhìn hắn.
Hoàng đế nhìn chằm chằm hắn nhìn thật lâu thật lâu, chung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của mọi người.
Cuối cùng, trái tim cứng rắn của hắn, rốt cuộc mềm xuống, thanh âm khàn khàn, thực gian nan mở miệng: “Đem thỉnh nguyện thư, trình đi lên.”
Mọi người nghe vậy, thần sắc đều là rùng mình, thái giám tổng quản lập tức chạy tới, từ trong tay Ninh Khê tiếp nhận thỉnh nguyện thư, khom lưng cúi đầu đưa đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế hít sâu một hơi, tiếp nhận thỉnh nguyện thư, chậm rãi mở ra. Khi những cái tên quen thuộc xuất hiện, khuôn mặt của bọn họ nhảy múa trong tâm trí hắn, nháy mắt đem hắn kéo về trong tràng huyết tinh tàn sát lúc trước kia.
Tay hắn run đến càng ngày càng lợi hại, cuối cùng thật sự là nhìn không được, “Bang” một tiếng khép lại thỉnh nguyện thư.
Hô hấp dồn dập, cả người mồ hôi lạnh, sắc mặt mắt thường có thể thấy được tái nhợt đi, đầu đột nhiên choáng váng một trận, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Tương Vương tay mắt lanh lẹ, xông lên đỡ lấy hắn, lo lắng nói: “Phụ hoàng......”
Hoàng đế phải mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, suy yếu ngẩng đầu nhìn Tương Vương, ánh mắt phức tạp.
Thẳng đến khi cảm nhận được cánh tay có cảm giác ẩm ướt nóng hổi, hoàng đế lúc này mới kinh ngạc cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay của Tương vương tất cả đều là máu, còn đang chảy không ngừng.
“Phù Tang......” Hoàng đế rốt cuộc phản ứng lại, vẻ mặt khẩn trương: “Người tới, mau tuyên thái y.”
“Phụ hoàng, nhi thần không sao, chỉ là bị thương ngoài da.” Tương Vương vẫn rất cảm động, lúc này, phụ hoàng còn quan tâm hắn.
Hoàng đế sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới mấy năm nay, hắn ở Nam Cương chinh chiến sa trường, hẳn là chịu rất nhiều vết thương đi?
“Ngươi nói cho phụ hoàng, vì sao nhất định phải là hiện tại lật lại bản án, vì sao không thể chờ trăm năm sau?” Sau khi trẫm chớt, bọn họ muốn như thế nào tùy họ.
Tương Vương lại khẩn thiết nói: “Bởi vì nhi thần muốn cứu phụ hoàng, mặc kệ phụ hoàng tin hay không, hành động của nhi thần, không vì Nam Cung Khâu Minh, không vì Ninh Khê, càng không vì chính mình, chỉ vì phụ hoàng.”
“Nhi thần đã không có mẫu phi, không thể không có phụ hoàng, nhi thần không muốn làm cô nhi không cha không mẹ.”
Tương Vương nói thực thành khẩn, ngay cả kẻ m.á.u lạnh như hoàng đế cũng phải cảm động trong giây lát.