Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 613
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:25:25
Lượt xem: 10
Tương Vương hồi kinh sớm, cốt truyện buộc phải thực hiện trước, tỷ như Hạ Tuyết Kiến hạ dược Liễu Thịnh.
Với tư cách là một quần chúng ăn dưa và nương tử bảo bối của Thái phó, Diệp Khanh Oản đã sớm dọn băng ghế ngồi ở trên nóc nhà, ôm cây đợi thỏ.
Lần trước là trời xui đất khiến, chuyện không hoàn thành, nếu như xảy ra lần nữa, vạn nhất thành, tướng công của nàng chẳng phải là sẽ ra đi sao.
Cho nên nàng phải nhìn chằm chằm.
Nhưng hình như nàng đến có chút sớm, trời còn chưa tối, nàng đã bò lên trên nóc nhà người ta, hạ nhân Liễu phủ ra ra vào vào đều có thể thấy nàng.
Hơn nữa tất cả đều lén nhìn nàng với ánh mắt quái dị.
Diệp tiểu thư này, ban ngày ban mặt làm gì trên nóc thư phòng của lão gia vậy?
Đường hoàng rình coi sao?
Diệp Khanh Oản mới không để ý tới bọn họ đâu, dù sao hôm nay ta đang ở trên nóc Liễu phủ, ngay cả khi Jesus đến cũng không có tác dụng.
“Ngươi trốn ở chỗ này làm gì?” Liễu Thịnh cầm chiếc ô giấy dầu che nắng cho nàng, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống muốn đem nàng đang nằm trên nóc nhà nâng dậy.
Hắn vừa hạ triều, Thạch Hộc liền chạy tới nói cho hắn, Diệp Khanh Oản ban ngày ban mặt trèo lên nóc nhà thư phòng của hắn, sống chớt không chịu đi xuống.
Hắn còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì, cũng không thèm quan tâm đến xử lý công vụ, liền vội vã trở về.
Diệp Khanh Oản thu tay lại, tiếp tục nằm xuống: “Ta không dậy nổi, ta muốn nằm ở chỗ này.”
“Phơi nắng nhiều, sẽ sinh bệnh.”
Diệp Khanh Oản lắc đầu: “Sẽ không sinh bệnh, thân thể của ta rất tốt.”
Liễu Thịnh bị nàng chọc cười, không có biện pháp, chỉ có thể ngồi xuống, kéo nàng vào trong ngực, để nàng ngồi lên đùi, kiên nhẫn hỏi nàng: “Vậy ngươi nói cho ta, ngươi vì cái gì muốn nằm ở đây?”
“Nơi này phong cảnh rất đẹp, ta ngắm phong cảnh.” Diệp Khanh Oản chui vào trong n.g.ự.c hắn, cánh tay vòng qua eo, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Liễu Thịnh rũ mắt nhìn thoáng qua nóc nhà bị đục ra một cái lỗ nhỏ, vừa vặn có thể đem toàn bộ thư phòng của hắn thu vào trong mắt.
Là thư phòng có cái gì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-613.html.]
Thư phòng chính là nơi xử lý công việc, có thể có cái gì?
Hơn nữa nàng muốn cái gì, muốn đi đâu, cũng sẽ không có ai cản nàng.
Hay là nói đợi lát nữa thư phòng sẽ phát sinh chuyện gì?
“Vậy ngươi phải chờ tới khi nào?” Liễu Thịnh nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng dò hỏi.
Diệp Khanh Oản nghĩ nghĩ: “Không sai biệt lắm giờ Tý đi.”
Liễu Thịnh nhướng mày, nga, là giờ Tý thư phòng sẽ phát sinh một ít việc.
“Kia không phải vẫn còn sớm sao? Chúng ta đi xuống, giờ Tý lại lên?” Liễu Thịnh nâng gương mặt nàng, cười tủm tỉm dỗ dành nàng.
Nhưng Diệp Khanh Oản vẫn lắc đầu, không được, mỗi lần luôn có ngoài ý muốn, ai dám bảo đảm lần này không có ngoài ý muốn, cho nên nàng không đi đâu cả, liền ở chỗ này chờ.
Liễu Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy được rồi, ngươi ở chỗ này chờ, ta còn có chút việc.”
Diệp Khanh Oản nhìn hắn, quả nhiên nàng không đoán sai, một khi nàng rời đi, hắn sẽ có chút chuyện phải đi xử lý, cho nên rời đi, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên nàng thủ ở chỗ này, chuẩn không sai được.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Diệp Khanh Oản, Liễu Thịnh để lại chiếc ô giấy dầu, sau đó chính mình rời đi.
Diệp Khanh Oản còn đang chuyên tâm nằm bò xuống, nằm có chút buồn ngủ, liền xoay người, lấy ô che mặt, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cuối cùng nàng bị người bế lên đánh thức, chờ nàng mở mắt ra, đã bị người đặt trên giường, Thái phó đang đắp chăn cho nàng.
Nàng ngồi dậy nhìn xung quanh, cư nhiên là một căn phòng, nhanh chóng nhảy xuống giường: “Ta đã bảo là ta sẽ không xuống mà.”
Kết quả còn chưa kịp chạy ra ngoài, đã bị Liễu Thịnh kéo cổ tay lại, từ phía sau ôm lấy nàng, chỉ vào cửa sổ phía trước nói: “Ta mở cửa sổ ở đó, có thể thấy được thư phòng.”
Diệp Khanh Oản lập tức ngừng giãy giụa, xem xét cái cửa sổ kia, quả thực có thể nhìn thấy, so với ở nóc nhà xem còn rõ ràng hơn.
Vì thế quay đầu nhìn hắn: “Ngươi sao lại biết ta muốn nhìn thư phòng?”
Liễu Thịnh nhéo nhéo cái mũi nàng: “Đều rõ ràng như vậy, ta còn nhìn không ra, ta thật ngu ngốc nha.”