Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 589
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:09:40
Lượt xem: 12
Nam Cung Mộ Vân ở Cần Chính Điện phun ra một búng máu, cuối cùng hậu tri hậu giác nhận ra rằng, lần này từ biệt, khả năng liền thật sự sẽ không còn được gặp lại Diệp Khanh Oản.
Hắn đuổi theo, cưỡi ngựa, mặc long bào, muốn nói lời tạm biệt với nàng, nhưng hắn cũng không tới kịp cùng nàng nói một tiếng bảo trọng.
Bọn họ lên núi đỉnh, hắn đi lên theo, hắn nghe được nàng kêu Liễu Thịnh là phu quân, nghe được nàng cùng Ninh Thiếu Khanh nói ngọn đèn dầu vạn gia thật đẹp.
Hắn cũng muốn đi ra, muốn nghe xem nàng sẽ nói với hắn cái gì, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, nàng khả năng chỉ biết làm nũng, nói Mộ Vân ca ca, vì ngươi chớt, ta không oán không hối.
Hắn lại dừng lại, không muốn nàng trước khi đi, còn phải lo lắng bồi hắn diễn kịch.
Nàng đi rồi, ngã xuống trong n.g.ự.c Ninh Thiếu Khanh.
Liễu Thịnh cực kỳ an tĩnh, đi lên cùng bọn họ ngồi song song, nắm tay nàng, cùng nàng nhìn những ngọn đèn dầu.
Trước hừng đông, Liễu Thịnh cởi áo ngoài, trải trên mặt đất, sau đó đem nàng ôm lên, đặt nàng xuống đất phủ áo choàng.
Nam Cung Mộ Vân cho rằng hắn muốn thương tiếc cái gì, nhưng hắn không có, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn cái trán của nàng, sau đó nằm ở bên cạnh nàng, gắt gao nắm tay nàng.
Sau đó cùng Ninh Thiếu Khanh nói: “Nếu chúng ta đều không có tỉnh lại, liền tại đây đào cái hố, đem chúng ta chôn, nàng thích nơi này, ta liền ở chỗ này bồi nàng.”
“Nếu nàng tỉnh, ta không có tỉnh, ngươi liền đem ta từ nơi này ném xuống, đừng để cho nàng thấy.”
Ninh Thiếu Khanh không có quay đầu lại, nhưng bả vai run rẩy như đang khóc, lại không phát ra âm thanh nào.
Thực mau, Liễu Thịnh cũng không còn động tĩnh.
Hắn cùng Ninh Thiếu Khanh đợi rất lâu, vẫn không có người nào tỉnh lại, Ninh Thiếu Khanh đứng dậy, vừa khóc vừa đào hố vừa mắng bọn họ.
Nước mắt hắn không biết như thế nào liền rơi xuống, chung quy là đi rồi, như thế nào cũng không thể giữ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-589.html.]
Trong lúc hắn còn đang đắm chìm trong nỗi buồn, Ninh Thiếu Khanh chợt phát hiện ra điều gì đó bất thường, nhanh chóng xuống núi.
Ninh Thiếu Khanh đi rồi, hắn mới đi ra ngoài, sờ sờ mạch đập của Diệp Khanh Oản, nàng cư nhiên còn sống, hắn thật cao hứng, hắn muốn đem nàng ôm xuống núi.
Nhưng Ninh Thiếu Khanh thực mau đã trở về, hắn nghĩ nghĩ, vẫn nên trốn đi trước.
Ninh Thiếu Khanh cõng một lang trung trở về, lang trung nói, Diệp Khanh Oản mang thai, nhưng cơ thể mẹ đã chớt, hài tử sợ là sống không được.
Nam Cung Mộ Vân lao ra, muốn nói cho Ninh Thiếu Khanh, đem người mang về trong cung, hắn sẽ tìm thái y tốt nhất cứu hài tử của nàng.
Nhưng Ninh Thiếu Khanh đã cõng Diệp Khanh Oản xuống núi, gấp đến độ không cho hắn có cơ hội nói chuyện.
Khi Nam Cung Mộ Vân lao ra, dưới chân đá phải một cái bình thuốc nhỏ, hắn nhận ra, đó là thuốc độc mà hắc y nhân đưa cho Diệp Khanh Oản, nó rơi ra khỏi tay áo của Liễu Thịnh, cho nên Liễu Thịnh cũng ăn dược này.
Hắn ma xui quỷ khiến đem bình dược nhặt lên, sau đó chuẩn bị xuống núi, lang trung đau khổ cầu xin muốn cùng hắn xuống núi, vậy là hắn đem người theo xuống.
Sau khi xuống núi, mới biết được Ninh Thiếu Khanh tìm Hoa Đà tái thế lão tiên sinh tới cứu hài tử của Diệp Khanh Oản.
Cần một lượng lớn dược liệu bổ dưỡng đắt tiền, hắn cho người đem dược của Thái Y Viện toàn bộ bán giá thấp cho Ánh Tuyết Đường.
Không đủ, hắn lại phái người đi khắp nơi thu mua, sau đó qua tay giá thấp bán cho Ánh Tuyết Đường, cho Ninh Thiếu Khanh sử dụng.
Khi hài tử chào đời, hắn đứng trên nhà cao tầng ở cách đó không xa, vừa vặn có thể nhìn thấy hết thảy trong viện.
Là một bé gái, Ninh Thiếu Khanh ôm nàng vừa khóc vừa cười, tướng quốc cùng phu nhân, tay trong tay đứng ở trong viện của Diệp Khanh Oản dưới cây hòe già, nhìn chân trời.
“Búi nhi hẳn là đã bình an trở về rồi?”
“Ngươi xem, hôm nay ánh trăng đặc biệt tròn, nàng khẳng định đã trở về rồi.” Tướng quốc lôi kéo tay phu nhân.
Nam Cung Mộ Vân cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng, không cảm thấy nó tròn ở đâu cả.