Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 539
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:36:43
Lượt xem: 11
Nam Cung Mộ Vân đã thật lâu không có tới tướng phủ, lúc hắn vào cửa, tình cờ gặp được Ninh Thiếu Khanh đang đi ra ngoài, hắn là đi cửa chính cũng không phải trèo tường.
Ninh Thiếu Khanh nhìn hắn một cái, tựa hồ biết hắn tới làm gì, nhàn nhạt nói: “Ở lầu hai.”
Sau đó bảo người gác cổng dẫn đường, rồi mới rời đi, như thể hắn đã trở thành chủ nhân của Diệp phủ người ta.
Nam Cung Mộ Vân bước vào Phủ Thừa tướng sau nhiều năm, tướng phủ hết thảy đều không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả cây hòe già ven tường kia vẫn còn đó.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Diệp Khanh Oản, chính là dưới gốc cây hòe già này, hắn đi ngang qua tướng phủ, Diệp Khanh Oản trèo tường đi ra ngoài chơi, kết quả nàng ngã từ trên cây xuống, ngã lên người hắn.
Thiếu chút nữa làm gãy chân hắn, làm hại hắn phải nằm trên giường suốt ba tháng.
Sau đó nàng như cao da chó, nhất quyết đòi chịu trách nhiệm với hắn.
Một cảnh gặp gỡ đặc biệt sáo rỗng.
Nhìn cây hòe già, Nam Cung Mộ Vân thế nhưng có loại cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Năm trước, hôm nay, trước cửa này, mặt người hoa đào soi đỏ thắm.
Nếu cốt truyện lại lxảy ra lần nữa, hắn nhất định sẽ vững vàng tiếp được nàng.
“Bệ hạ?” Một giọng nói trong trẻo từ lầu hai truyền đến, Diệp Khanh Oản thò đầu ra nhìn hắn.
Nam Cung Mộ Vân lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn về phía nàng.
Diệp Khanh Oản đi xuống: “Bệ hạ sao không ở trong cung, lại chạy tới chỗ này của thần nữ?”
“Ngươi còn nhớ rõ chuyện khi ngươi còn nhỏ leo cây, kết quả từ trên cây rơi xuống không?”
Diệp Khanh Oản sửng sốt một chút, gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Ngươi ngã xuống, vừa vặn rơi vào người ta, ngươi nói này có tính là duyên phận không?”
Diệp Khanh Oản nhíu mày, ta đó là cố ý ở nơi đó chờ để nhảy vào ngươi, trên thế giới này đâu ra nhiều duyên phận như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-539.html.]
Cái gì hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, phi, đồng thoại đều là gạt người.
“Bệ hạ có chuyện gì sao?”
Nam Cung Mộ Vân ngồi trên mặt đất: “Không có, chỉ muốn tới gặp ngươi.”
Diệp Khanh Oản:......
Một người hai người, làm như ta sắp c.h.ế.t đến nơi vậy.
Ta cũng không chớt được, ta chỉ là trở lại nơi ta thuộc về mà thôi.
Nhưng nàng vẫn ngồi ở bên cạnh hắn, Nam Cung Mộ Vân nhìn nàng không diễn cũng không gây sự, thật sự cảm thấy đẹp như một bức tranh.
“Ngươi thực sự thích Liễu Thịnh sao?”
Diệp Khanh Oản nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu: “Ta rất thích.”
Nam Cung Mộ Vân cũng gật đầu: “Hảo, cái này cho ngươi.”
Nói xong nhét vào tay nàng một đạo thánh chỉ, Diệp Khanh Oản muốn mở ra, nhưng lại bị hắn giữ lại: “Sau khi ta rời đi, hãy mở nó ra.”
Dứt lời đứng dậy, vỗ vỗ lá cây trên người: “Ngày đại hôn của ngươi, ta sẽ không tới.”
Nói xong tiến lên phía trước hai bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi có quay lại gặp ta không?”
Diệp Khanh Oản cắn cắn môi dưới: “Sẽ đi.”
Nếu còn có thể trở về.
Nam Cung Mộ Vân cười: “Hảo, ngươi nói đó, không được gạt người. Trước đây ngươi lừa dối ta, ta đều không cùng ngươi so đo, nhưng lần này ngươi không được phép lừa dối ta.”
Diệp Khanh Oản do dự một chút, vẫn gật gật đầu: “Hảo.”
Nhìn theo hắn rời đi, Diệp Khanh Oản mới mở thánh chỉ ra, là thánh chỉ tứ hôn cho nàng cùng Thái phó.
Cuối cùng còn thêm một câu, những lần trước đây là do hoàng đế tứ hôn, trước kia có, hiện tại cũng phải có, phô trương không thể thua.
Diệp Khanh Oản phụt một tiếng cười, quỷ ấu trĩ.
Nhưng vẫn rất cảm kích hắn, không có gây rắc rối cho nàng trong một tháng cuối cùng.