Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:46:01
Lượt xem: 14
Thanh âm cùng với tiếng gió trong hẻm núi, ong ong ong truyền đến, Tương Vương nhìn xung quanh.
“Phía trên, phía trên, ta ở phía trên......”
Tương Vương ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Khanh Oản giống một tiểu tức phụ đang nghênh đón trượng phu về nhà, hưng phấn hướng hắn vẫy tay: “Nha, nguyên lai là Diệp tiểu thư nha, thật trùng hợp nha.”
Trùng hợp cái đầu ngươi, vừa thấy ngươi chính là đang đến đây diệt phỉ.
Nhưng hiện tại có việc cầu người, Diệp Khanh Oản cũng chỉ có thể cùng hắn diễn kịch: “Cũng không phải sao, thật sự là quá trùng hợp, Thái phó cùng Cửu vương gia đã bị mã tặc bắt đi, ngươi mau đi cứu bọn họ.”
“Ngươi đây là đang cầu bổn vương sao?”
“A đúng đúng đúng, ta cầu ngươi, ta quỳ xuống, muốn vái một cái hay không?”
“Ngươi nhảy xuống, ngươi nhảy xuống bổn vương liền đi cứu bọn họ.” Tương Vương dù bận vẫn ung dung, bổn vương chính là đại ma vương, đại ma vương chuyên làm chuyện xấu nha.
Ngươi trào phúng bổn vương trào phúng đến vui vẻ như vậy.
Diệp Khanh Oản:......
Liếc mắt xuống xem xét một cái, thật cao nha.
Hắn đây là dùng việc quan báo tư thù nha.
Nhưng ngẫm lại mã tặc có lẽ đã nổi lửa đun chảo dầu......
Thôi thôi.
Diệp Khanh Oản nhắm mắt, trực tiếp nhảy xuống.
Tương Vương cả người đều ngốc, uy ngươi thật sự nhảy sao? Bổn vương đùa ngươi thôi.
Chờ hắn tiến lên, liền nghe được “Phanh” một tiếng trầm vang, bụi đất bay mù mịt.
“Ngươi không sao chứ?” Tương Vương nhanh chóng nâng nàng dậy.
“Ta nói ngươi là thật sự ngốc hay là giả ngốc vậy? Bảo ngươi nhảy ngươi thật sự liền nhảy sao?” Ngươi trước kia không phải rất khôn khéo sao? Sao bỗng nhiên chỉ số thông minh lại giảm về 0 vậy?
Nếu ngươi ngã chớt, Liễu Thịnh sợ là sẽ hủy đi hoàng lăng của bổn vương.
Thẳng đến khi nàng đứng dậy, nhìn thấy dưới thân nàng bị tạp ra một cái hố to người hình......
Phảng phất như đang cười nhạo hắn, người trẻ tuổi, ngươi đối với uy lực kim chung tráo của ta hoàn toàn không biết gì cả.
Tương Vương:......
Tê.
Là bổn vương không hiểu chuyện, cư nhiên lo lắng ngươi sẽ ngã chớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-462.html.]
Diệp Khanh Oản không chú ý tới biểu tình của Tương Vương giống như ăn phải ruồi bọ, một lòng muốn hắn đi cứu người: “Điện hạ, ta nhảy xuống rồi.”
Tương Vương đờ đẫn gật đầu: “Bổn vương thấy rồi.”
“Vậy ngươi có thể đi cứu người chưa?” Diệp Khanh Oản đầy cõi lòng hy vọng nhìn chằm chằm hắn.
Tương Vương cũng nhìn nàng, Diệp Khanh Oản ngươi thảm rồi, ngươi rơi vào bể tình rồi.
“Điện hạ, ngươi sẽ không muốn đổi ý đi?” Diệp Khanh Oản kéo cánh tay hắn, chỉ sợ hắn chạy mất.
“Đi thôi đi thôi, coi như bổn vương sợ ngươi.” Tương Vương không dám trêu ghẹo nàng, trêu cợt nàng, sợ nàng khóc.
Diệp Khanh Oản cảm động đến sắp khóc: “Điện hạ ngươi thật là người tốt, người tốt cả đời bình an, ta về sau mỗi ngày ăn chay niệm phật phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà......”
Vẻ mặt Tương Vương sống không còn gì luyến tiếc, ta cảm ơn ngươi, cảm ơn cả nhà ngươi, cả nhà ngươi đều là người tốt.
“Điện hạ, chúng ta nên đi nhanh hơn chút, mã tặc đặc biệt tàn bạo, ta sợ đi chậm, bọn họ đều bị giớt hết.”
“Bọn họ một người là quan văn, một người là vương tử, khẳng định không phải là đối thủ của mã tặc......”
Diệp Khanh Oản một đường lải nhải lẩm bẩm thúc giục Tương Vương, bảo hắn nhanh lên nhanh lên lại nhanh lên.
Rốt cuộc trong tiếng thúc giục không ngừng của nàng, đoàn người cuối cũng cũng tới trại thổ phỉ, nhưng là còn chưa có tới gần, liền nghe được “Oanh” một tiếng vang lớn, toàn bộ sơn trại thiếu chút nữa bị xốc bay, ngay sau đó lửa lớn hừng hực nháy mắt nuốt sống toàn bộ sơn trại.
Ngựa của bọn họ bị kinh hách, một trận hí vang, thật vất vả mới khống chế được, liền nhìn thấy bên trong biển lửa, một nam tử áo xanh trường thân ngọc lập, không nhanh không chậm đi tới, phía sau là ánh lửa hừng hực.
Trong đầu Diệp Khanh Oản bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, nam nhân, cũng không quay đầu lại xem nổ mạnh sao......
Tương Vương nhìn cũng nhíu mày, không dám tin tưởng chỉ vào hắn hỏi Diệp Khanh Oản: “Quan văn?”
Diệp Khanh Oản kinh ngạc gật đầu: “A.”
“Mã tặc đặc biệt tàn bạo?” Tương Vương lại hỏi.
Diệp Khanh Oản chỉ có thể gật đầu: “Vâng, đúng rồi!”
Tương Vương thật muốn mắng nàng: “Bổn vương không nên tin ngươi nói chuyện ma quỷ.”
“Không phải điện hạ, ngươi nghe ta giải thích, ta không có lừa gạt ngươi......” Diệp Khanh Oản giải thích không rõ, ta cũng không biết hắn trâu như vậy nha, một người đối đầu toàn bộ sơn trại.
Tương Vương mới vừa mang theo thủ hạ rời khỏi, Ninh Thiếu Khanh liền mang theo Cửu vương gia từ trong ánh lửa bay ra, trên người Cửu vương gia còn bị thương.
Diệp Khanh Oản vừa thấy hắn, nhất thời hăng hái, bắt lấy hắn liền hướng về phía bóng dáng Tương Vương hô to: “Điện hạ, điện hạ ngươi mau xem nha, thật sự có người bị thương, ta không có lừa ngươi, mã tặc thật sự rất tàn bạo......”