Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 10: Nam chính đánh bay ta
Cập nhật lúc: 2024-09-18 12:27:06
Lượt xem: 46
Quả nhiên nàng mới xuất kiếm, Cửu vương gia đã lanh tay lẹ mắt ngăn nàng lại, hơn nữa còn đánh một chưởng lên vai nàng.
Nhưng tình huống bay ngược ra ngoài lại không xuất hiện, ngược lại là thân thể Cửu vương gia nhoáng lên, lảo đảo lùi ra sau.
Diệp Khanh Oản cả kinh, lập tức thu hồi nội lực, duỗi tay túm chặt Cửu vương gia.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, đều không thể tưởng tượng được nhìn đối phương.
Khóe mắt Diệp Khanh Oản nheo lại.
Thật xấu hổ... hắn... đánh không lại ta!
Làm sao bây giờ?
Đôi mắt Diệp Khanh Oản khẽ đảo, thấy vở diễn sắp bị diễn bể, nàng hạ quyết tâm nắm lấy tay hắn, cố chấp ấn lên vai mình.
Sau đó phối với nội lực, lảo đảo ngã xuống...
Chỉ trong nháy mắt, nàng thuận thế ngã trên mặt đất, vừa khóc vừa kêu to Mộ Vân ca ca đừng vứt bỏ nàng, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Có lẽ đám người chưa từng thấy qua cảnh lỳ lợm la l.i.ế.m như vậy, ngay cả thanh danh mặt mũi của nữ tử đều không cần, nhất thời đều choáng váng, thổn thức không thôi.
Có lẽ giờ phút này trong lòng đều suy nghĩ, không nghĩ tới không nghĩ tới nha, đường đường là thiên kim con vợ cả của tể tướng đại nhân, vậy mà không có lòng tự trọng như thế, cư nhiên thiếu tự trọng như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-10-nam-chinh-danh-bay-ta.html.]
Tướng gia thông minh cả đời, lại dạy dỗ ra nữ nhi không cần mặt mũi như vậy, quả thực là sỉ nhục cả đời không ném đi được.
Diệp Khanh Oản nghiêng tai nghe đám người chỉ trỏ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diễn đúng là khó, còn sợ vai chính đánh không lại nàng.
Hiện giờ chỉ đợi Cửu vương gia dẫn theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang rời đi, vở diễn này mới coi như hạ màn.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Mộ Vân cư nhiên ngồi xổm xuống: “Diệp tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Diệp Khanh Oản được hắn nâng dậy, toàn bộ quá trình mờ mịt nhìn chằm chằm hắn, ngay cả khóc đều đã quên.
“Diệp tiểu thư, rất xin lỗi, ta không nên khó xử ngươi trước mặt mọi người. Tuy rằng bây giờ ta còn chưa có thích ngươi, nhưng ta và Hạ tiểu thư cũng không có quan hệ gì, chỉ là trên đường xe ngựa của nàng ta bị chấn kinh, ta cứu được nàng mà thôi.”
“Hạ tiểu thư nghe xong cảnh ngộ ta gặp phải, nên đồng ý giúp ta giả làm vị hôn thê tương lai của ta.”
“Nếu không còn chuyện gì, ta đưa Hạ tiểu thư về trước đây.”
Dứt lời đem Diệp Khanh Oản “bị thương” cho nha hoàn, dẫn theo Hạ Tuyết Kiến rời đi.
Diệp Khanh Oản nhìn bóng dáng hắn rời đi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vì sao... Hắn phải giải thích với mình?