Nguyễn Phỉ hài lòng, nụ mặt càng sâu: “Bác đừng vì những liên quan đó mà tức giận. Vừa nãy bác bác trai định mở cửa hàng đồ cổ ạ? Vừa , gần đây cha cháu mới mua một món đồ , lát nữa cháu sẽ hỏi cha xem nhượng .”
“Thật ?!”
“Tất nhiên là thật . Chỉ là cháu cha nhượng . Dù thì ông cũng mới lấy , còn đang trong thời gian mới mẻ.”
đến đây, Chu Thanh Yến thấy đủ .
Con dâu tìm đúng là !
Chu Thanh Yến hài lòng gật đầu, đó nhẹ nhàng đẩy vai Hoắc Minh Trạch, với : “Phỉ Phỉ đầu đến nhà cũ, tiên con hãy dẫn con bé quen với cảnh ở đây, lẽ tối nay chúng về , sẽ bảo giúp việc dọn một căn phòng, Phỉ Phỉ cứ ngủ ở phòng bên cạnh Minh Trạch nhé?”
Nguyễn Phỉ duyên dáng: “Cháu phiền bác .”
mèo méo meo
Sau đó khoác tay Hoắc Minh Trạch.
Lúc cùng Hoắc Minh Trạch về phía khu vườn, Nguyễn Phỉ vẻ để lộ cảm xúc nhưng lời mang theo ẩn ý sâu xa: “Anh Minh Trạch và Kiều Kiều quen lâu lắm đúng ? Không ngờ Kiều Kiều rời khỏi nhà họ Nguyễn là chuyện với Minh Trạch nữa .”
Bị Nguyễn Phỉ nhắc đến chuyện , sắc mặt Hoắc Minh Trạch cũng lắm.
Anh lý do.
Nguyễn Kiều đang tránh né.
nếu là tránh né thì cô nên ở cùng với Hoắc Nam Châu – chú của . Nghĩ đến chú thường lạnh lùng của gọi hai tiếng “Kiều Kiều”, lòng Hoắc Minh Trạch khỏi khó chịu.
Đặc biệt là còn thấy cảnh tiếp theo.
Nguyễn Kiều đầu Hoắc Nam Châu, trong ánh mắt mang theo sự nũng nịu mà Hoắc Minh Trạch từng thấy.
Nghĩ đến đây, Hoắc Minh Trạch chút đau lòng. Anh rõ và Nguyễn Kiều là chuyện quá khứ, cũng so với Hoắc Nam Châu thì Nguyễn Kiều chắc chắn sẽ chọn .
Vì , chuyển chủ đề: “Mẹ váy của em là do em tự chọn?”
Nguyễn Phỉ gật đầu: “ , đều em mặc lắm. Lát nữa Minh Trạch sẽ thôi. Êi–“
Giọng kéo dài, Nguyễn Phỉ chỉ cô gái giữa khóm hoa: “Đó Kiều Kiều ?”
Vừa dứt lời, Hoắc Minh Trạch thậm chí còn kịp phản ứng, Nguyễn Phỉ gọi một tiếng “Kiều Kiều.” về phía đó. Âm lượng lớn nhưng trong gian chỉ bốn họ lúc , tai thỏ cũng thể thấy.
Quả nhiên, Nguyễn Kiều theo bản năng đầu , khi thấy Nguyễn Phỉ thì khóe miệng giật giật, đầu . Hoắc Nam Châu bên cạnh cô thấy cô thở dài một tiếng, đó cảm thán: “Đây cuối cùng là duyên nợ gì .”
Hoắc Nam Châu mà như : “Đối phương nhiệt tình.”
Nguyễn Kiều liếc một cái, đàn ông đôi lông mày thanh tú, tuấn, mang theo sức hấp dẫn đặc biệt của đàn ông trưởng thành. Nguyễn Kiều dùng ngón chân cũng thể đoán Hoắc Nam Châu, vị tổng giám đốc bá đạo chắc chắn ít theo đuổi, cô bỗng nhiên thấy hứng thú, tò mò hỏi Hoắc Nam Châu: “Hoắc , trong những cô gái theo đuổi , kiểu như Nguyễn Phỉ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-dien-vien-bi-vut-bo-hom-nay-lai-bao-hong/chuong-100.html.]
“Kiểu như Nguyễn Phỉ?”
“Các đàn ông thẳng thật sự bạch liên hoa và xanh ?”
Hoắc Nam Châu liếc cô một cái: “Mắt mù cũng điếc.”
Ồ.
Nguyễn Kiều hiểu . Ý là .
Hoắc Nam Châu vẫn trả lời câu hỏi của cô, cô há miệng định lặp , Hoắc Nam Châu nhướng mày: “Vậy Nguyễn tiểu thư cháu trai thích ai ?”
Nguyễn Kiều: “… Mắt cũng mù.”
Nguyễn Kiều vẻ mặt khó tả: “Nếu ánh mắt dính chặt , Hoắc cảm nhận ? Ồ, quá nhiều ánh mắt dính chặt Hoắc , chắc chắn cảm nhận .”
Cô dừng , vẻ mặt nghiêm túc: “ thể.”
Mặc dù cháu trai mặt chú Hoắc Nam Châu quả thực lắm nhưng vì Hoắc Nam Châu và Hoắc Minh Trạch hợp nên cần để ý nhiều như .
“Anh ? Thật kinh tởm.” Nguyễn Kiều xoa xoa cằm: “Ánh mắt cứ như thể chúng từng yêu , vì lý do bất đắc dĩ nào đó mà chia tay , mà vợ sắp cưới mới nhưng vẫn còn yêu – cái gọi là gì? Đây chính là kiểu ăn trong bát trong nồi. Cái còn gọi là gì nữa? Cái gọi là đê tiện.”
Hoắc Nam Châu: “… Mặc dù cô thể trở thành diễn viên nhưng cô thể trở thành biên kịch đấy.”
Nguyễn Kiều: “?”
Mặt tối sầm , Nguyễn Kiều nghiến răng: “Anh cãi gì? Không nên cãi cháu trai ?”
Hoắc Nam Châu đến hai chữ cháu trai thì khịt mũi một tiếng.
Một lúc mới hỏi: “Vậy hai từng yêu ?”
Nguyễn Kiều: “Anh hiểu ý nghĩa của hai chữ từng ? mắt như thế nào chứ? Tổng giám đốc bá đạo như , ngoại hình hơn gấp trăm , ngày nào cũng lượn lờ mặt mà cũng thấy thích . Anh – cũng – xứng ?”
Ánh mắt Hoắc Nam Châu lướt qua Hoắc Minh Trạch đến gần, đáng tiếc là Nguyễn Kiều nhỏ giọng, lẽ đối phương thấy.
Anh cong môi, vỗ đầu cô.
Ý tứ sâu xa để một câu:
“Mắt của cô cũng lúc lúc .”
Nguyễn Kiều kịp suy nghĩ xem lời của Hoắc Nam Châu ý gì thì Nguyễn Phỉ và Hoắc Minh Trạch tới lưng cô.
Nguyễn Phỉ ngọt ngào gọi một tiếng “Kiều Kiều”, Nguyễn Kiều cũng tiện giả vờ thấy, đành . Ánh mắt lướt qua đối phương, cô giấu vẻ bất lực trong mắt, hỏi một câu: “Có chuyện gì ?”
Nguyễn Phỉ chỉ : “Là thế . Hai ngày nữa là tiệc đính hôn của chị và Minh Trạch. chú nhỏ với em , suy nghĩ chị vẫn với em một tiếng, lúc đó em cũng đến nhé. Vừa khéo dạo cha nhớ em——em đúng là, cha đối xử với em như , em liên lạc là liên lạc