Cố Nhị Dũng vốn tưởng cả đời chắc chắn thể sinh con, Tống Thanh Hoan cũng thương cơ thể, hai đều chuẩn sẵn sàng cho việc .
Bỗng nhiên tin Thanh Hoan mang thai, hai đều chút vui mừng quá đỗi.
Trong lúc vui mừng khôn xiết, khó tránh khỏi chút lo lắng.
Cố Nhị Dũng hồn, liền vội vàng bế ngang Tống Thanh Hoan nhà nghỉ ngơi.
Còn Tống Dập bên , khi ôm Tâm Nguyệt về giường, liền luôn túc trực bên giường, nhưng chút lơ đãng, âm thầm nhớ rốt cuộc là nào trúng chiêu?
Hai tuy rằng vẫn luôn cố ý tránh né chuyện sinh con, nhưng Tống Dập vẫn luôn lo lắng cho cơ thể của Cố Tâm Nguyệt, cho nên mỗi đều hết sức cẩn thận.
Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt hối hận của hẳn, liền đang nghĩ gì.
Nàng liền khẽ : "Chắc là đêm mới đến thành Bình Lương, ngươi uống nhiều rượu, tối đó cứ quấn lấy mãi."
"A Dập, ngươi thấy cơ thể hiện giờ thế nào? Mấy tháng nay theo ngươi bôn ba đường cũng ít."
Tống Dập nàng hỏi, âm thâm suy nghĩ một hồi, đáp: "Cơ thể quả thật , vẫn luôn khỏe mạnh."
"Không sai, , khi Ngọc Nương giúp điều trị, cơ thể thật sự là một chút bệnh cũng , mấy tháng nay nguyệt sự cũng đúng ngày, hơn nữa cũng còn đau nữa." Cố Tâm Nguyệt nghiêm túc : "Ta ngươi lo lắng cho sức khỏe của , nhưng tin tưởng bản , ngươi cũng tin tưởng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-568.html.]
"Chẳng lẽ ngươi thêm một hài tử nữa ?"
Thấy nàng dùng vẻ mặt mong chờ , Tống Dập ý thức bản chút lo lắng quá mức, liền vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là , chỉ là sợ, chút dám tin."
Không do mang thai , Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy bản cũng bỗng nhiên trở nên đa cảm, nàng dịu dàng xoa đầu Tống Dập: "Đừng sợ, ở đây, sẽ chăm sóc cho nó."
Biểu cảm của Tống Dập dần trở nên sâu xa, vùi đầu cổ nàng, thấp giọng : "Cảm ơn nàng."
Biết sức khỏe của hai đều khỏe mạnh bình an, hai Từ Thị và Hứa Thị sắp làm bà đều vui mừng bận rộn trong phòng bếp, chuẩn cho hai chút canh gà thanh đạm.
Tống Chính Quang và Cố lão đầu thì là giữ Giang Tu Kỳ , mấy nam nhân tiếp tục ở trong đình ăn thịt nướng uống rượu nhạt.
Bởi vì trong nhà đồng thời hai hỷ sự, đều đắm chìm trong niềm vui, bất tri bất giác liền uống nhiều hơn mấy chén.
Giang Tu Kỳ thấy bầu khí thích hợp, do dự một chút, liên mở miệng với Tống Chính Quang: "Tống đại ca, ngươi vẫn luôn đối xử với Ngọc Nương như , trưởng như cha, việc xin ý kiến của ngươi." Tống Chính Quang đang hứng khởi, thấy trịnh trọng như , ông bèn vội vàng buông chén rượu xuống: "Giang đại nhân khách sáo , chuyện gì ngươi cứ thẳng."
"Là thế , là và Ngọc Nương, chúng ..." Giang Tu Kỳ nhất thời khẩn trương, ấp úng : "Ta cưới Ngọc Nương làm thê tử."
Hắn dứt lời, trong lương đình đều sững sờ một chút.
Sau đó liền phản ứng , mím môi : "Chúc mừng, chúc mừng. "
Tống Chính Quang cũng vui mừng gật đầu: "Ngọc Nương với quả thật như ruột thịt, hai thể tu thành chính quả, vui, ý kiến gì, chỉ cần Ngọc Nương vui vẻ là ."