"Nạp thì ? Trên quan trường các ngươi, nam nhân nào mà tam thê tứ ? Ta chỉ thăm dò xem ý định đó thôi? Ta còn đến chuyện để Uyển Ngưng gả qua làm bình thê cho ? Vậy mà bọn họ đuổi chúng ngoài , thật là khinh quá đáng!" Hầu phu nhân chịu nhường nhịn .
"Đủ !" Từ Uyển Ngưng nhịn gầm lên: "Nhiều hạ nhân như , hai sợ mất mặt, con còn sợ đây!"
"Ban nãy hai ý , con còn tin, ngờ hai thật sự là đến để tính kế khác, biểu ca của con biểu tẩu , tại hai thể nảy sinh ý nghĩ xa như ?”
"Hai đừng mơ tưởng hão huyền nữa, cho dù con cả đời gả, con cũng sẽ đồng ý !"
"Gả cho ai do con, cho dù biểu ca con, cha con cũng sắp xếp khác." Hầu phu nhân đe dọa.
Từ Uyển Ngưng tức đến thở , nàng vẫn cố chấp : “Con trong lòng , trừ đó , con sẽ gả cho ai khác!"
"Là ai? Có tên Cố Tam ?" Hầu phu nhân nghiến răng nghiến lợi : "Tốt lắm, thảo nào mới một lúc chạy ngoài, con tưởng ? Lần ở nhà họ Cố ăn cơm, con luôn hồn vía lên mây , ngờ lá gan con ngày càng lớn!”
"Ta cho con , Cố Tam , con đừng mơ tưởng hão huyền nữa, từ ngày mai trở , con hãy ở yên trong viện của , phép hết!"
Từ Uyển Ngưng òa nức nở, trái tim lạnh giá nhưữ vỡ vụn. ...
Đêm xuống, nhà họ Cố đốt đèn hoa, để mừng ngày lễ, để tiễn bốn bọn họ lên đường. Rượu ngon no say, màn đêm buông xuống, đang lúc chuẩn nghỉ ngơi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa lớn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-xuyen-khong-mang-kho-hang-nuoi-nhai-con-vuot-nan/chuong-553.html.]
Mở cửa , liền thấy Lục Uyên một thường phục màu đen đến.
Đẳng còn mấy ám vệ, nhanh chóng bê mấy rương đồ sân.
Lục Uyên sai mở mấy rương đồ mặt Cố Tâm Nguyệt , nhỏ giọng : "Biết cô cô thích thực tế, thích vàng, nên đều đổi hết thành vàng thỏi ."
Cố Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu, đó cất hết vàng gian.
Lại Lục Uyên tiếp tục : "Theo yêu cầu của cô cô, ngày mai vốn là xe chở quân lương, đều đổi hết thành đá , lương thảo thì động đến."
Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Tốt lắm, còn cứ giao hết cho chúng .”
Lục Uyên gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô cô và cô phụ vất vả một chuyến , ngoài cẩn thận một chút, chuyện bên phụ hoàng, tâu lên , hai cứ theo ý mà làm.”
"Ngày trở về, Lục Uyên nhất định sẽ hai xin thưởng."
Thấy trịnh trọng như , cứ nhắc đến chuyện thưởng, Cố Tâm Nguyệt liền trêu chọc: "Ta làm vì xin thưởng, cũng chỉ vì ngươi, chủ yếu là vì tướng sĩ và bá tánh Bắc Việt Quốc nên mới đích một chuyến."
Bất kể vì lý do gì mà nàng xuyên đến đây, nhưng đến , đương nhiên nàng mong sống trong một xã hội .
Không đến so với thời hiện đại, chí ít, bách tính cũng thể ăn no mặc ấm, lúc nào cũng chạy nạn, lưu lạc tha phương.